Buổi sáng thứ hai, Châu Cẩm từ trong tiếng báo thức dậy.
Cô xoa xoa đôi mắt vẫn còn đang say ngủ của mình, sau đó quay lưng với Chung Nghiên Tề mà thức dậy.
Châu Cẩm cẩn thận di chuyển qua khỏi thân thể anh, đôi chân vừa đặt xuống đất thì cánh tay lại bị nắm lấy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đi đâu?” giọng anh khàn khàn, đôi mắt khép hờ, biểu tình trong phút chốc trở nên lờ mờ.
Mái tóc mượt mà khiến người trở nên ngoan ngoãn, nửa gương mặt vùi trong chiếc mền ấm áp.
“Em đi học bù.” Châu Cẩm nhỏ giọng lên tiếng, nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh tay anh: “Anh ngủ tiếp đi, mới có năm giờ ba mươi phút thôi.”
Chung Nghiên Tề nheo đôi mắt, mở đôi mắt đen nhánh.
“Tại sao học bù vào buổi sáng?” Anh hỏi lại, cánh tay vẫn như cũ nắm chặt cánh tay của Châu Cẩm, không có một động đậy.
Cô không nhẫn nại nói: “Em muốn đến sớm một chút, buổi sáng là khoảng thời gian hoàng kim để học.”
Gương mặt của Châu Cẩm trắng bệch, tối qua trước khi ngủ cô có buộc mái tóc đuôi ngựa thấp. Qua một đêm đã sớm trở nên hỗn loạn, rơi xuống trên gò má. Môi có chút khô, sơ lên một chút da khô, cô liếm môi cảm giác có một chút đau.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bởi vì gần đây luôn ngủ muộn, phía dưới mắt đã xuất hiện vết thâm lại thêm sự nhợt nhạt của đôi môi, thời khắc này cả người đều trở nên tiều tụy.
Chung Nghiên Tề đột nhiên kéo mạnh, Châu Cẩm không phòng bị ngã nhào lên người anh.
“Ngủ cùng anh thêm một lúc.”
Hai tay anh giữ chặt lấy đầu của Châu Cẩm, anh đề đuôi tóc của cô xuống không để cô ngẩng mặt dậy.
Chung Nghiên Tề vừa ngáp, vừa nhắm đôi mắt mắt lại, ra lệnh: “Không dễ gì mới có được một giấc ngủ lâu tới 6 tiếng, vẫn bị ồn tỉnh. Ít học một ngày cũng không sao, anh sẽ báo danh cho em một lớn học bù khác.”
Châu Cẩm bị ép tới mức hít thở không thông, vốn đã muốn dừng động tác chống cự lại, lúc nghe lời Chung Nghiên Tề nói lại cảm thấy trái tim như trũng xuống.
Cô nhỏ tiếng khán nghị: “Không phải chi là học bù, bản thân còn phải dùng thời gian để học thuộc nữa.”
Sau đó đôi tay vòng lấy anh không tiếp tục vặn vẹo nữa.
Có một câu nói không sai, anh đã rất lâu mới có một giấc ngủ lâu tới như vậy.
Thôi bỏ đi, phóng túng một ngày vậy. Châu Cẩm thầm cảm thấy phục bản thân.
Đầu của cô chậm chậm trượt tới một bên mặt anh, để lộ ra chiếc mũi xinh xắn để thở. Bởi vì lúc nãy bị ấn xuống, trước mắt đều trở nên mịt mờ, không nhìn thấy gì.
Châu Cẩm nhìn chằm chằm lên ngực của Chung Nghiên Tề, cảm giác không cứng như bình thường, dùng đầu ngón tay chọc xuống lại có thể thấy cảm nhận được lỏm xuống một ít.
Cô ngẩng đầu, khinh ngạc: “Thật mềm.”
Cơ bắp lúc thả lỏng cũng có chút mềm mại.
Chung Nghiên Tề bị sờ tới tỉnh lại, cương cứng lên.
Anh hồi thần, nắm lấy tay cô kéo tới nơi ấm nóng kia.
“Chỗ này cứng.” Anh nói rồi thở hắc, hơi thở ấm nóng truyền tới cánh tay của Châu Cẩm.
Mặt cô lập tức trở nên đỏ, nhẹ giọng oán trách: “Anh làm gì á, mới sáng sớm không để em đi học, không lẽ là để dạy em những thứ này sao?”
Chung Nghiên Tề hừm cười một tiếng: “Sao nào, gọi tôi là thầy Đồng không phải là em sao?”
Cô nghẹn lời, trầm mặt không nói nữa.
Bầu trời lúc năm giờ rưỡi còn chưa sáng. Tối qua trước khi ngủ là một bầu trời tối đen, tỉnh lại vẫn như vậy, đêm nay thật sự rất dài. Mùa đông năm nay mang cái lạnh mười năm mới gặp một lần, những trận gió lớn cuộn cuộn thét gào ngoài cửa, trong phòng lại mang không khí nóng đến phỏng người.
Mà cự vật của người đàn ông kia vừa nóng vừa cứng lại lấp đầy cả bàn tay.
Hơi nóng quét qua, phảng phất như có thể lây lan, Châu Cẩm nghe thấy tiếng thở hổn hển của Chung Nghiên Tề bên tai, bản thân cũng trào dâng một chút cồn cào.
Chung Nghiên Tề tựa hồ đối với ngực của cô là yêu thích không buông, thời khắc anh lật áo để tiến vào. Anh cảm nhận phía dưới thân mình như cuộn trào, tay kia lướt trên người cô tạo ra sự hưng phấn.
Lòng bàn tay lướt trên từng tấc thịt như đo lường, cảm nhận được thân thể trẻ trung mịn màng và đầy quyến rũ.
Chiếc chăn thì được đẩy ra một bên, Chung Nghiên Tề chỉ đắp được một nửa. Châu Cẩm nằm kế bên anh, dưới thân là chiếc chăn bông. Đôi chân của họ quấn lấy nhau, thân trên thì chồng lên nhau, tư thế hài hòa tới kì lạ.
Châu Cẩm nghiên đầu hôn lên cổ anh, sau đó dùng lười liếm láp. Khi anh dùng lực một bên cổ anh sẽ nổi gân xanh, cô sẽ thuận thế mà xoay tròn đường gân xanh đó.
Khi đôi môi áp vào trái cổ của anh, có thể cảm nhận được rõ ràng hơi thở của người đàn ông đã trơ nên nặng nề hơn.
Châu Cẩm tăng tốc độ của đôi tay, vừa dùng răng cắn lên trái cổ anh. Cô nghe thấy tiếng anh hừm một tiếng và cảm thấy một cơn giật nảy từ sau trong cổ họng dưới da.
Anh nhào nặng bộ ngực cô, xoa thêo hình tròn, ngón tay cái day day núm vú nhỏ của cô không buông.
Đầu óc Châu Cẩm hiện giờ đang hưng phấn đến tột độ, nghe thấy tiếng thở dốc của Chung Nghiên Tề thực sự muốn được cùng anh rên rỉ.
Cảm giác sung sướng khi được cọ xát thật ra không quá mãnh liệt, chỉ là sự trống rỗng phảng phất khi chơi đùa. Tuy nhiên, nghe được hơi thở của anh và sự kích động của anh, ngay cả vành tai của anh cũng tê liệt. Lồng ngực Châu Cẩm phập phồng liên tục, từ trong sự kịch liệt mà run rẩy, tựa hồ như nhanh thôi sẽ đạt được sự cao hứng.
Họ như bị cuốn vào trong sự thăm trầm của dục vọng và cảm nhận được sự cộng hưởng của sự dịu dàng.
Sau một đoạn thời gian, dừng lại hay tiếp diễn của thời gian đều trở nên vô nghĩa, không ai còn để ý nữa.
Lòng bàn tayy đã cảm nhận được trận ẩm ướt, Châu Cẩm đã hứng lấy tất cả.
Cơ thể anh khẽ run lên vì trận kích tình.
Chung Nghiên Tề thở mạnh một hơi, thân thể thả lỏng, không còn căng thẳng nữa. Anh nghiêng đầu dùng môi chạm vào tóc cô nói: “Ngoan.”
Giọng anh khàn khàn dục vọng vẫn chưa hoàn toàn bị rút đi, là sự thân mật mờ hồ và nhớp nháp.
Châu Cẩm sửng sốt một lúc, tự hỏi đây có phải là do Chung Nghiên Tề nói ra không? Những lời đường mật dịu dàng như thế này, nghe có chút viển vông.
Anh vỗ nhẹ lên đỉnh đầu của cô, đứng đậy rút vài chiếc khăn giấy trên tủ đầu giường.
Xử lý xong, trời cũng đã tờ mờ sáng.
Dù đã dậy từ rất sớm, nhưng cả hai vẫn nằm trên giường rất lâu mới ngồi dậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...