Người đàn ông nghe rất rõ ràng tiếng cửa chống trộm bị kéo ra, vai hơi nhấc lên.
Cơ bắp Chung Nghiên Tề nhô lên, cánh tay dùng sức chống lên sô pha để ngồi dậy. Mu bàn tay có hơi run rẩy, gân xanh lộ ra.
Bước chân anh chảo đảo, loạng choạng đi đến cửa, dùng sức đóng cửa, khép chặt khe hở ban nãy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Căn phòng tĩnh lặng, ánh sáng sáng chưng.
Chung Nghiên Tề dựa vào cửa, trượt người ngồi bệt xuống đất, hơi cúi đầu. Mái tóc anh có hơi dài, sợi tóc rũ xuống che tầm mắt, môi anh mím lại, khuôn mặt chôn chặt trong bóng râm.
Khát vọng với thuốc và lý trí còn sót lại đang hòa quyện mãnh liệt vào nhau, đầu anh nóng bừng lên. Tính kháng thuốc của anh ngày càng kém đi, hiện giờ thậm chí đã đến mức không thể chống cự được nữa.
Chung Nghiên Tề cong người, lưng chạm vào cửa, ngón tay xoa ấn đường, khẽ thở dài.
Hồi lâu cơ thể anh mới dần lấy lại được chút sức lực, anh hơi co tay lại cảm nhận một lúc, rồi đột nhiên đứng dậy.
Đống sách đặt trên bàn đã bị anh hất văng xuống đất, ly thủy tinh rơi vỡ thành những mảnh nhỏ. Anh ném hết những thứ có thể ném, hiện giờ căn phòng sách trông vô cùng bừa bộn. Chung Nghiên Tề thở dốc ngồi xuống ghế, đá mạnh vào bàn.
*
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Châu Cẩm thất thần chạy xuống lầu, trong đầu là những cảm xúc lộn xộn đang đánh nhau thành một chụm.
Cô đứng im một chỗ, sờ khóe mắt đang ướt đẫm của mình.
Trong nháy mắt Châu Cẩm cảm thấy sợ hãi khi đối mặt với Chung Nghiên Tề mất khống chế và nỗi sợ chưa rõ, giống như cô đang trải nghiệm lại lần nữa áo giác nghẹt thở của đêm hôm đó.
Ánh mắt anh trầm mặc, ngón tay co rút của anh đều khiến cô chùn bước.
“Châu Cẩm?”
Cô loạng choạng đi ra khỏi tòa nhà, gió lạnh thổi vào mặt khiến người trở nên tỉnh táo, nước mắt cũng đã khô, còn đọng lại trên khuôn mặt.
Tống Việt vậy mà còn chưa về, lúc này cậu đang đứng trước mặt Châu Cẩm, người hơi khom xuống, vẻ mặt lo lắng.
“Tớ không sao.” Châu Cẩm lùi lại một bước, lúc cất lời giọng nói cô đã bình tĩnh hơn, nghe không ra được sự nghẹn ngào.
“Sao cậu lại ra đây thế? Không có ai ở nhà à?” Cậu hỏi.
Cô hơi bực dọc, không muốn trả lời câu hỏi của Tống Việt.
Châu Cẩm xoa bụng, nỗi đau dạ dày không ngờ đã đỡ hơn trong lúc sóc nảy ban nãy, hiện giờ cô chỉ thấy hơi khó chịu mà thôi.
Cô nói: “Tớ không sao rồi, có thể về học được.”
Vẻ mặt Châu Cẩm bình tĩnh, ánh mắt lơ lửng, dáng vẻ thiếu sức sống. Tống Việt cũng không nói gì thêm, cùng cô đi đến trạm xe buýt.
Buổi chiều học ba môn toán lý hóa, nhưng Châu Cẩm không nghe vào nửa chữ. Trí nhớ cô không ngừng lặp đi lặp lại, đưa cô trở về với phòng sách sáng chưng ban chiều, thỉnh thoảng còn nhớ lại thời khắc dịu dàng của Chung Nghiên Tề.
Thực ra cũng không cần mâu thuẫn bối rối gì. Châu Cẩm đã nghĩ đi nghĩ lại rất nhiều lần mọi chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này và tình cảm của hai người. Nếu ban đầu đã nhận định, đặt cược hết vốn liếng của mình thì nhất quyết không cho bản thân có cơ hội rút lại.
Lúc chiều cô bị bộ dạng điên cuồng của Chung Nghiên Tề dọa sợ nên lựa chọn bỏ chạy theo phản xạ có điều kiện. Nhưng sau này lại nhớ đến dáng vẻ yếu ớt của anh, lòng cô lại có cảm giác chua xót, đau lòng chiếm cứ phần lớn.
Châu Cẩm đặt bút xuống, thở dài. Cô phát hiện bản thân cái tật gặp chuyện không giữ được bình tĩnh này của mình vẫn chưa sửa được.
Sau khi suy nghĩ thông suốt, giáo viên thông báo kết thúc tiết học, Châu Cẩm bèn nhanh chóng thu dọn đồ đạc chạy ra khỏi phòng học.
Cô chạy rất nhanh, tiếng gió lướt ngang qua tai hệt như một lưỡi dao sắc nhọn cứa vào da thịt, phát ra những tiếng xào xạc. Châu Cẩm sờ gò má đỏ ửng vì lạnh của mình, hơi thở gấp gáp.
Cô đứng ở ngã tư đường do dự một lát, vẫn lựa chọn đi về bên trái trước.
Châu Cẩm không về nhà mà đến Seabed.
Cô cần phải làm rõ một số chuyện.
Trong tiếng điện thoại tít tít gọi cho Lý Tịnh, trái tim cô treo lơ lửng rồi lại hạ xuống.
Lý Tịnh đi ra từ cửa sau quán bar, nhìn thấy bóng hình mong manh của cô gái dưới ánh đèn đường.
Anh ta ho một tiếng, hỏi: “Châu Cẩm, sao cô lại đến đây?”
“Anh Bảy không có ở đây.” Lý Tịnh nhấn mạnh.
“Tôi, tôi biết.” Châu Cẩm hơi căng thẳng: “Tôi chỉ muốn đến hỏi anh chút chuyện mà thôi.”
“Hỏi tôi?” Lý Tịnh chau mày, rồi dẫn cô đến bức tường cách xa cửa sau, thấy xung quanh không bóng người, anh ta mới nói: “Cô hỏi đi.”
“Liên quan đến Chung Nghiên Tề.” Châu Cẩm không biết nên mở lời như thế nào, cô chần chừ một lúc, vẻ mặt gượng gạo.
Nghe cô nói muốn nghe ngóng chuyện của Chung Nghiên Tề, lời nói Lý Tịnh trở nên hơi nghiêm nghị: “Nếu liên quan đến anh Bảy thì cô vẫn nên tự mình đi hỏi anh ấy thì hơn, tôi không thể nào…”
Anh ta còn chưa nói xong, Châu Cẩm đã vội vàng cắt ngang, hỏi: “Có phải Chung Nghiên Tề chạm vào… thứ đồ kia rồi không?”
Cô nói không rõ ràng, nhưng Lý Tịnh ngây người, vẻ mặt ngạc nhiên.
Cô cẩn thận quan sát, muốn có được đáp án từ phản ứng của anh ta.
Lý Tịnh suy nghĩ một lát, trong lòng đại khái đã có tính toán.
Trước đây Chung Nghiên tề chỉ để thuốc ở Seabed, mỗi lần phát tác anh đều uống thuốc trong phòng nghỉ. Khoảng thời gian trước có thể thấy rõ tình kháng thuốc của anh đã trở nên kém đi, càng ngày càng ỷ lại vào thuốc, cơ thể đã không hài lòng với việc uống thuốc đúng giờ đùng ngày nữa, cho nên anh đã bỏ một hộp thuốc dự bị ở nhà.
Châu Cẩm hỏi như vậy, dám chắc là đã nhìn thấy gì rồi.
Thái độ và lời nói của Lý Tịnh đều mập mờ: “Cô hỏi như vậy là trong lòng đã có đáp án rồi? Câu hỏi kiểu này vẫn nên để anh Bảy trả lời thì tốt hơn, tôi nói với cô không được thích hợp cho lắm.”
Hai người giống như đang chơi ám hiệu vậy, ai cũng không hề nói hết mọi chuyện.
“Tại sao anh ấy lại đụng đến thứ đồ đó?” Châu Cẩm thử moi lời nói của Lý Tịnh.
Anh ta nhăn mày, vẻ mặt đã trở nên chán ghét: “Cô đã chắc chắn anh ấy đụng rồi còn đến hỏi tôi làm gì?”
“Được rồi, cô nhanh về đi.” Anh ta xua tay đuổi cô đi, rồi quay người đi vào trong quán bar.
Châu Cẩm đứng im tại chỗ, nhất thời cảm thấy thất vọng.
Miệng Lý Tịnh quá chặt, cô không hỏi ra được gì cả.
Quả thật trong lòng Châu Cẩm đã có đáp án nhưng cô cảm thấy Chung Nghiên Tề có nỗi khổ gì đó. Cô không có ý gì khác, chỉ muốn tìm hiểu rõ mọi việc trước rồi mới về nói chuyện với Chung Nghiên Tề.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...