Ăn khuya

Châu Cẩm sốt cao bắt đầu thì thầm nói mớ. Bởi vì sốt cao nên khuôn mặt cô đỏ hơn bình thường, môi nứt nẻ, ấn đường nhíu chặt.
 
Chung Nghiên Tề ngồi bên cạnh nhìn cô, vẻ mặt ưu buồn tĩnh lặng làm người ta đoán không được anh đang suy nghĩ điều gì.
 
Khi mặt trời ló dạng, ánh dương bắt đầu khuếch tán khắp mọi nơi, những tia sáng bắt đầu chiếu vào dần thắp sáng cả căn phòng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Thuốc uống đã có tác dụng, cơ thể cuộn trong chăn đã toát ra từng tầng mồ hôi, Châu Cẩm vén chăn, khó chịu xoay người, khẽ rên ra tiếng.
 
Chung Nghiên Tề tiến lên trước kéo chăn đắp lại cho cô. Cánh tay bị trói chặt trong chăn, cô thở nhẹ, muốn vùng ra theo tiềm thức.
 
Chung Nghiên Tề lại gần, đôi môi dán chặt bên tai đổ đầy mồ hôi của cô: “Đừng động, mồ hôi ra thì bệnh sẽ khỏi nhanh hơn.”
 
Cũng không biết trong cơn mê man Châu Cẩm có nghe rõ hay không, nhưng người đã dần dần ngoan ngoãn lại, không còn nhúc nhích nữa.
 
Chung Nghiên Tề thở dài, rót một ly nước nóng, rồi nhẹ nhàng vỗ vai Châu Cẩm: “Ra nhiều mồ hôi như vậy có khát không? Uống chút nước rồi ngủ tiếp.”
 
Anh chưa từng dùng giọng điệu dịu dàng như vậy nói chuyện bao giờ, nó hệt như một chiếc thuyền nhỏ đang trôi trên mặt nước, lại giống như một cơn gió ngày xuân thổi bay vành tai của người ta trong vô hình.
 

Châu Cẩm không có sức , chỉ đành mở mắt nhìn anh rồi khẽ gật đầu.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh đỡ cổ cô lên, ly thủy tinh đặt xuống đôi môi mềm mại. Cô uống một ngụm nước ấm nóng, khóe miệng còn có chút nước chảy ra.
 
*
 
Tuy Châu Cẩm hạ sốt rất nhanh nhưng cơ thể vẫn tiều tụy như cũ, cơn ho mãi không thấy đỡ hơn.
 
Quan hệ giữa hai người rơi vào sự gượng gạo mà trước nay chưa từng có. Bọn họ vẫn sống chung mái nhà, có vài lần Chung Nghiên Tề muốn ngồi lại nói chuyện thẳng thắn nhưng dường như Châu Cẩm đều đang tránh né anh. Anh còn chưa nói gì, cô đã nói vài ba câu rồi chuyển sang chủ đề khác.
 
Cô làm như vậy bởi vì chính cô cũng không biết bản thân rốt cuộc đang nghĩ gì.
 
Chuyện cô thích Chung Nghiên Tề là điều không nghi ngờ gì nữa. Cô vốn dĩ rất chắc chắn, thậm chí có thể nói là dũng cảm. Nhưng trải qua chuyện đêm hôm đó, sự thô bạo hoàn toàn không chút tiếc thương của anh khiến cô bắt đầu có phần lưỡng lự.
 
Châu Cẩm không có gì khác ngoại trừ cơ thể này, con người này. Cô thích anh bởi vì anh khiến cô có cảm giác an toàn mà rất lâu rồi cô không cảm nhận được, cho nên cô bỏ mặc tất cả nhảy vào chiếc bẫy có tên “Chung Nghiên Tề” này. Nhưng anh lạnh lùng, ít nói khiến người ta khó lòng nắm bắt. Tình cảm này chẳng khác nào một màn cá cước.
 
Cô chính là người đặt cược, đã bỏ ra tất cả con bài của mình, vì vậy mà khuynh gia bại sản. Nhưng không cách nào gánh vác được kết cục tương xứng giữa không thể và cố gắng.
 

Cô thật sự rất sợ hãi mình sẽ trắng tay.
 
Đã từng cảm nhận được ấm áp thì ai có thể chối từ cho được. Suy cho cùng cô cũng chỉ là một cô gái mới dậy thì, cộng với việc quá trình trưởng thành có khiếm khuyết nên Châu Cẩm yêu cầu cảm giác an toàn hệt như một con thú hoang ăn không biết nó, không hài lòng với sự yêu thích nửa vời, chỉ muốn giành lấy toàn bộ tình yêu và sự đối xử đặc biệt của anh.
 
Thái độ từ chối giao tiếp của cô chỉ vì sợ hãi Chung Nghiên Tề sẽ trả lời cự tuyệt cô, sợ anh sẽ nói anh chỉ có thể cho cô một phần quan tâm mà thôi.
 
Thực ra Châu Cẩm đã lún sâu vào trong từ lâu, nên cô càng thêm tham lam.
 
Mãi cho đến ngày hôm đó, cô cẩn thận kéo ngăn tủ trong phòng sách ra.
 
Lúc đấy là buổi tối Chung Nghiên Tề chưa về nhà, một mình Châu Cẩm ngồi học bài trong phòng sách. Bài tập làm được một nửa thì bút cô đột nhiên hết mực. Cô lục tìm trong cặp sách nhưng không tìm thấy, thế là cô ôm tâm trạng tìm thử trong ngăn kéo tủ của anh xem có hay không.
 
Đồ ở hai ngăn kéo đầu không nhiều, chỉ để một số hóa đơn và món đồ lặt vặt.
 
Kéo ngăn tủ thứ ba, bên trong có một chiếc hộp nhôm rất lớn, mực in trên đó đã bị mài mòn, trông vô cùng cũ kỹ.
 
Cô biết bên trong chắc sẽ không có bút, nhưng dường như có thứ gì đó đang sai khiến, Châu Cẩm vẫn lựa chọn mở chiếc họpp ra.
 

Một khung hình đã được úp mặt lại, bên trên còn có một hộp thuốc.
 
Hộp thuốc không lớn, không có nhãn hiệu. Châu Cẩm mở ra xem thì thấy bên trong chỉ có hai viên thuốc nhỏ màu vàng, có chút giống vitamin B2. Cô tùy tiện đặt nó sang một bên, rồi lật khung hình lại.
 
Khi nhìn thấy tấm ảnh bên trong, Châu Cẩm sững người.
 
Tấm ảnh cũ kỹ đã mất đi độ sáng nhưng vẫn không che được sức sống dồi dào của người thanh niên. Năm người đều mặc bộ đồng phục màu xanh trắng đứng ở sân vận động, cùng nhau nhìn về ống kính máy ảnh.
 
Người đứng giữa chính là Chung Nghiên Tề của thời cấp ba, còn cả… Lục Man.
 
Cánh tay trái của Chung Nghiên Tề đặt trên vai cô ấy, tay còn lại nhét trong túi quần. Anh hơi nâng cằm, tia sáng màu vàng kim chiếu lên mái tóc mềm mượt của anh. Tuy không cười nhưng cả người đều tỏa ra cảm giác thảnh thơi, nhàn hạ, không hề có cảm giác căng thẳng như hiện tại. Mà Lục Man thì hai tay nắm ở đằng trước, người hơi nhếch sang phải, dựa vào cơ thể anh, nụ cười có phần dè dặt xấu hổ.
 
Cô ấy của lúc đó không có khí chất mạnh mẽ như hiện tại, để một mái đầu ngắn, đứng ở giữa nhóm người trông rất ngoan ngoãn, nghe lời.
 
Ba người nam sinh khác Châu Cẩm cũng đã gặp, mấy tuần trước bọn họ còn cùng nhau ăn cơm. Châu Xuyên năm ấy vẫn là quả đầu uốn xoăn, nụ cười cà lơ phất phơ. Hướng Bách Nam và anh đứng cạnh nhau, lưng ưỡn thẳng. Mà Đổng Lỗi thì đứng bên cạnh Chung Nghiên Tề, cánh tay đặt trên vai anh.
 
Mấy người hình như vừa nói đến chuyện gì đó rất thú vị, bầu không khí hòa hợp tươi đẹp đến lạ thường.
 
Châu Cẩm chợt cảm thấy khó chịu, dường như có một sợi dậy vô hình buộc trái tim cô lại, càng giãy giụa thì dây siết càng chặt. Tâm trạng cô rơi xuống đáy vực, nụ cười của Chung Nghiên Tề và Lục Man liên tục xuất hiện trước mặt khiến cô hoa mắt.
 
Cánh tay, bả vai của họ chạm vào nhau đều làm Châu Cẩm cảm thấy nhức mắt.
 

Im lặng một hồi lâu, cô bỗng nhiên hoàn hồn lại như vừa bị thứ gì dọa sợ, lập tức ném khung hình xuống, vội vàng đóng hộp nhôm lại. Nắp hộp phát ra âm thanh nhỏ nhẹ, Châu Cẩm nhanh chóng đóng ngăn tủ lại.
 
Lục Man khi đó non nớt, trong trẻo, không hề trang điểm, cô ấy ăn mặc cũng rất giản dị. Nhưng đứng chung với Chung Nghiên Tề lại trông rất xứng đôi.
 
Hóa ra Chung Nghiên Tề không phải luôn im lặng, lạnh lùng. Anh cũng từng có thời kỳ thiếu niên sôi nổi, năng động như vậy. Những lời trước đây nghe từ miệng người khác và những thứ mình thật sự nhìn thấy là cảm nhận hoàn toàn khác nhau.
 
Đó là thời thanh xuân mà Châu Cẩm chưa từng tham dự, vô tư và dịu dàng đều thuộc về người khác.
 
Cô thừa nhận lúc này đây sự ghen tỵ đang ươm mầm, cô ngưỡng mộ Lục Man có thể có được một Chung Nghiên Tề như thế. 
 
Châu Cẩm nhét cuốn tập vào trong cặp sách, cô cũng chẳng còn tâm trạng để học bài nữa.
 
So với Lục Man, thậm chí cô còn cảm thấy tự ti.
 
Người từng ăn qua sơn hào hải vị làm sao thật sự quan tâm đến những món ăn thanh đạm được chứ?
 
Cô nghĩ như vậy.



 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui