Dịch Sơn Nhị Trung bắt buộc phải học lớp tự học buổi tối từ sáu giờ năm mươi phút, tổng cộng có ba tiết, mỗi tiết năm mươi phút.
Học sinh ngoại trú có thể học hai tiết, nhưng Châu Cẩm căn bản đều kiên trì đến tiết học cuối cùng.
Thành tích hạng nhất của cô là dựa vào bản thân duy trì, có lẽ thông minh rất quan trọng, nhưng vào năm học lớp mười hai quan trọng này, siêng năng và nỗ lực mới là nhân tố không thể thiếu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mục tiêu duy nhất hiện giờ của Châu Cẩm chính là rời khỏi thành phố này, rời khỏi gia đình.
Hôm nay tan học Châu Cẩm đi thẳng về nhà, mỗi ngày cô đều ngồi trên chuyến xe cuối cùng, đi qua một nửa Dịch Sơn.
Căn nhà của Châu Cẩm ở lầu hai, ánh đèn ở hành lang lối đi đã lâu không bảo trì, bên trong tối đen như mực. Buổi tối, mắt của cô không tốt, cô mò mẫm tay vịn để bước về phía trước.
Đi đến trước cửa phòng 201, cánh cửa chống trộm có hé mở một kẽ hở, bên trong có tiếng cãi nhau lờ mờ truyền lại.
Châu Cầm giữ chặt tay nắm cửa, dừng lại theo trực giác, cô không vào nhà ngay.
“Vậy ông muốn làm thế nào! Tàu điện ngầm chỉ còn nửa năm nữa là mở rồi. Dạo này thị trường nhà đất ở Hồng Thành đang hạ thấp, là thời điểm tốt nhất!” Giọng nói của mẹ Châu sắc bén.
“Bà nói gì?” Giọng nói của ba Châu có phần gấp gáp: “Mua nhà, mua nhà, chúng ta làm gì có tiền.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Bây giờ không mua là sắp lên giá rồi. Thuê nhà bao nhiêu năm nay rồi, sau này Hạo Hạo có muốn cưới xin cũng không có phòng tân hôn. Thằng bé còn phải cưới vợ nữa đó!”
Giọng nói tức giận của ba Châu vang lên: “Tôi còn không biết thằng bé phải cưới vợ à.”
Châu Cẩm lùi lại, cánh tay đặt trên tay cầm cũng rút trở về.
Quả nhiên, ba Châu nói: “Tiền tiết kiệm hiện giờ, vay mượn thêm chút là có thể trả được tiền cọc. Nhưng Châu Cẩm sắp phải vào đại học rồi, tiền lấy ở đâu đây? Vả lại, Hạo Hạo còn hai năm nữa cũng lên đại học rồi!”
“Châu Cẩm? Ông còn mặt mũi để nhắc đến à! Đều tại lúc đầu ông không đợi được, cứ bắt…”
Còn chưa nói xong, mẹ Châu đã bị chặn lại.
“Được rồi, con mẹ nó, bà cứ phải nhắc đến chuyện này có phải không?”
Sau đó, bên trong lại truyền đến tiếng đồ đạc rơi vỡ và tiếng khóc lóc thảm thiết của người phụ nữ.
Châu Cẩm đứng ở góc tối, cảm thấy không thể hô hấp được nữa. Cô hít thở chậm rãi, lo lắng sẽ bị người trong nhà phát hiện.
Cô xoay người, mặc kệ bản thân có nhìn rõ lối cầu thang, có bị trẹo chân hay không, cô loạng choạng chạy xuống lầu.
Từ nhỏ, thỉnh thoảng ba mẹ sẽ nhìn cô muốn nói rồi lại thôi, trong ánh mắt toàn là thở dài, không biết phải làm sao.
Mỗi lần cãi nhau, mẹ Châu đều sẽ nói năng không có chừng mực, sau đó bị ba Châu mắng mỏ.
Trước kia cô không hiểu, nhưng theo sự trưởng thành của năm tháng, cô đã hiểu tại vì sao. Từ đau buồn, chuyển sang tê liệt, chỉ là quá trình tự điều trị lặp đi lặp lại mà thôi.
“Chị, chị đi đâu?”
Khi Châu Cẩm sắp chạy ra khỏi cổng khu nhà, thì bị người trước mặt kéo lại.
Là Châu Gia Hạo. Đầu tóc cậu uốn kiểu mới rất thịnh thành, trong tay kẹp điếu thuốc, còn trộn lẫn chút men rượu, chắc là mới ở tiệm internet về.
“Chị, chị…” Cậu nhìn nước mắt cô rơi lã chã, có hơi mơ màng.
Mà hiện giờ Châu Cẩm nhìn thấy cậu chỉ càng thêm khó chịu, càng cảm thấy nhục nhã. Cô hất văng cánh tay Châu Gia Hạo, một câu cũng không nói, bỏ qua tiếng hét gọi mình ở phía sau.
Tuy cô biết lựa chọn của ba mẹ không liên quan đến Châu Gia Hạo, nhưng Châu Cẩm nghĩ đến cuộc sống buông thả của cậu hiện giờ, lại đối chiếu với cuộc sống dè dặt cẩn thận của bản thân, bèn không cách nào nhìn mọi chuyện một cách khách quan được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...