Thứ sáu là ngày ba mươi tết, sau khi buổi tiệc đón tết của các lớp kết thúc thì học sinh có thể trở về nhà bắt đầu kỳ nghỉ tết Nguyên Đán. Châu Cẩm vốn muốn xin nghỉ, nhưng có hai nữ sinh trong tổ tiết mục của cô xin nghỉ đột xuất nên chỉ đành để cô lên thay.
Sau khi biểu diễn xong, cô ngồi ở trong góc hàng cuối cùng. Tuần này bận rộn làm việc nên khăn quàng cổ chỉ thiếu mỗi công tác thắt nút, cô học rất lâu nhưng vẫn không biết được, cũng may Mạnh Hiểu Đường không nhìn được nữa nên đã giúp cô thắt lại.
“Khăn quàng cổ này cậu tặng ai thế?” Mạnh Hiểu Dường vừa chọn kim vừa hỏi: “Anh đẹp trai ở trước cửa phòng học đợt trước hả?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Châu Cẩm thắc mắc, một lúc sau cô mới nhớ ra người cô ấy nói chắc là Châu Gia Hạo.
“Không phải.” Cô phủ nhận.
“Vậy là ai? Đan khăn quàng cổ chắc chắn là tặng cho nam sinh rồi.” Mạnh Hiểu Đường hỏi.
“Không có, tớ tự đeo.” Châu Cẩm trả lời, không tiếp tục vấn đề này nữa.
Mạnh Hiểu Đường thấy cô không muốn nói thì bĩu môi, không nói thêm gì nữa.
Lúc ra khỏi trường đã là bảy giờ mười lăm phút tối, điện thoại không nhận được tin nhắn, trước cổng trường cũng không có chiếc xe quen thuộc, chắc Chung Nghiên Tề sẽ không đến đón cô rồi. Châu Cẩm đi bộ đến hẻm Thính Hải, tìm một cửa tiệm tạp hóa nhờ bà chủ giúp cô gói khăn lại, rồi mới cầm túi quà đi đến trạm xe buýt trở về Hoa Lâm Thịnh Thế.
Xuống xe, gió lạnh ập thẳng vào mặt, Châu Cẩm lạnh run người, đầu mũi đỏ ửng như trái chôm chôm, cô ôm chặt chiếc áo khoác phao, rồi treo túi quà vào cổ tay, bàn tay đông cứng nhét vào trong túi áo. Con đường đi vào vườn hoa trong khu nhà có treo những sợi dây đèn màu, có mấy đứa trẻ đang chơi xung quanh, suốt đường đi có rất nhiều ông bà chào hỏi với Châu Cẩm, không khí nhộn nhịp khắc hẳn với khung cảnh tĩnh lặng trước đây.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sắp sửa kết thúc một năm nhiều bộn bề lo toang để bước vào năm mới, trong tiềm thức Châu Cẩm cảm nhận được bản thân đã đến với ngã rẽ quan trọng nhất trong cuộc đời. Mà như vậy cần có rất nhiều thời khắc bản thân phải đưa ra sự lựa chọn, bên cạnh đã không còn ba mẹ đồng hành, nhưng có một người khác mang đến cho cô cảm giác mình thuộc về. Dù quan hệ của bọn họ vẫn mập mờ như cũ.
Mà những thứ này đều không phải vấn đề quan trọng, yên lòng mới là thứ mà Châu Cẩm muốn nhất.
Trở về nhà, cô thấy phòng khách tối mịt, nhìn sang chiếc đồng hồ treo trên tường, đã tám giờ rồi.
Có lẽ Chung Nghiên Tề có chuyện phải xử lý, dù sao cũng là ngày cuối cùng trong năm, là thời điểm bận rộn nhất của ngành giải trí.
Châu Cẩm đặt một chiếc bánh kem trên ứng dụng giao hàng. Trong thời gian chờ đợi, cô quét dọn lại nhà cửa một lần. Thực ra từ sau khi cô dọn vào đây ở thì chưa từng phải quét dọn vệ sinh, bởi vì Chung Nghiên Tề đã mời dì giúp việc một tuần đến nhà quét dọn một lần vào những lúc nhà không có người. Nhưng không biết tại vì sao lòng cô từ đầu đến cuối vẫn treo lơ lửng, vừa ngồi xuống là có cảm giác bay bổng, chỉ đành cố gắng tìm việc để bản thân làm.
Chín giờ bánh kem đã được giao đến, Châu Cẩm để nó trên bàn, mình thì ngồi ở sô pha xem TV. Cô không ngừng nhấn điều khiển đổi hết kênh này đến kênh khác.
Châu Cẩm dần chìm vào giấc ngủ.
Trong giấc mơ cô cũng không yên ổn, luôn có những khung cảnh kỳ lạ bay trước mắt, mới đầu là lần cãi nhau ác liệt nhất của ba mẹ vào hôm sinh nhất lúc nhỏ của cô, sau đó nhân vật chính lại chuyển sang Chung Nghiên Tề.
Anh trở về nhà lấy hành lý, sau khi bị Châu Cẩm bắt gặp thì hung hăng đoạt lấy đống đồ trong tay anh, ném mạnh xuống đất, rồi kêu gào thảm thiết. Đôi mắt chán ghét của Chung Nghiên Tề khiến cô vừa chạnh lòng vừa phẫn nộ, cô trực tiếp tiến đến đẩy anh. Nhưng vì thân hình anh quá to lớn, đụng vào hệt như một bức tường, Châu Cẩm chỉ đành dùng sức đánh anh cho hả giận.
Một khung cảnh lộn xộn.
Châu Cẩm chưa từng thấy bản thân như vậy bao giờ, cô tỉnh dậy trong cơn lạnh lẽo.
Sau khi tỉnh lại, đầu óc đau nhói, huyệt thái dương đau đớn, cô dùng sức nhấn nó. Khi cô nâng tay lên chợt cảm thấy cả người yếu ớt như vừa mới đánh nhau với người khác. Cơn lửa giận vô lực đang đốt cháy trái tim cô, dù thoát khỏi cơn ác mộng cũng vô dụng, nó vẫn bùng cháy như cũ, để lại dấu vết khô khốc.
Châu Cẩm đưa mắt nhìn đồng hồ, bởi vì lòng chất chứa muộn phiền nên ngủ cũng không được lâu, hiện giờ chỉ mới mười giờ rưỡi mà thôi.
Cô tự mình an ủi có lẽ Chung Nghiên Tề gặp phải chuyện gì đó quan trọng. Sau nhiều lần suy ngẫm, cô quyết định gọi điện cho anh.
Tiếng tít tít không ngừng vang lên trong điện thoại như tiếng còi cảnh báo vang lên trong trái tim cô, Châu Cẩm từ chờ mong chuyển sang thất vọng, tâm trạng và sức lực cũng rơi xuống từng chút một. Vốn dĩ chỉ là suy đoán, hiện giờ cô đã chắc chắn được kết quả.
Cô đi ra ban công, thông qua cửa sổ nhìn ánh đèn rực sáng khắp mọi nhà, một thành phố đáng lẽ giờ này nên chìm sâu vào giấc ngủ, nhưng bởi vì đêm nay là một đêm đặc biệt ý nghĩa nên ánh đèn ấm áp thắp sáng khắp nơi.
Hoa Lâm Thịnh Thế nằm ở trung tâm thành phố, có thể nhìn thấy tòa kiến trúc mang tính biểu tượng của Hồng Thành – Bia tưởng niệm Lam Sắc Lãng Hoa. Người Hồng Thành đã quen với việc tụ tập ở ven biển cạnh bia đá để xem chương trình, có lẽ ở đó đêm nay lại có bắn pháo hoa.
Ba, hai, một.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...