Ăn khuya
Một trận ồn ào vang lên, đối tượng nói chuyện bên kia trở thành Chung Quốc Cường.
Giọng nói ông trầm ồm: “Tết nguyên đán con nhớ về nhà.”
Giọng điệu như mệnh lệnh, mấy chục năm rồi nhưng vẫn cứng ngắc như xưa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chung Nghiên Tề rót một ly nước lạnh cho mình, ngẩng đầu uống vào, rồi mới mạnh mẽ từ chối: “Không về.”
Thuốc nổ ở đầu dây bên kia sau khi nghe được câu trả lời như muốn bùng nổ.
“Con ở Dịch Sơn, tết không về nhà thì còn đi đâu?” Ba Chung nâng cao âm lượng chất vấn.
Chung Nghiên Tề nghiêm túc suy nghĩ một lúc, nói: “Ở cùng với phụ nữ.”
“Con…”
“Con lấy phụ nữ ở đâu ra?” Chung Quốc Cường nói chữ “con” cả nửa ngày cũng không nói tiếp nữa, lại nói: “Con đừng có mà kiếm loại phụ nữ lăng loạn gì đó ở bên ngoài về đây, ba nói cho con biết, ba không chấp nhận, ông nội con cũng vậy.”
Nghe được câu nói này Chung Nghiên Tề cười mỉa mai, lạnh nhạt mở miệng: “Con tìm phụ nữ như thế nào cũng sẽ không bằng ba được.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Chung Nghiên Tề!”
Anh tắt máy, chỉ để lại một mình Chung Quốc Cường đang tức giận đùng đùng hét lớn ở đầu dây bên kia.
Hai con người vĩnh viễn không có chung ý kiến, chỉ cần nói chuyện ắt sẽ kết thúc không vui, ai cũng không chịu nhường ai.
*
Đêm nay Châu Cẩm nhạy bén cảm nhận được trạng thái của Chung Nghiên Tề không tốt lắm, sau khi đón cô từ trường về thì anh luôn trầm mặt, bầu không khí xung quanh u ám.
Khi lên giường thì động tác càng mạnh bạo hơn ngày thường.
Động tác đâm rút của anh mạnh hơn, tần suất cũng nhanh hơn. Châu Cẩm nhỏ giọng xin tha, nhưng vẫn bị ép làm hai lần, tinh dịch lần nào lần nấy bắn ra vừa nhiều vừa nồng đậm.
Khi Chung Nghiên Tề ở trên giường thường sẽ khiến Châu Cẩm nghĩ đến những con thú trầm lặng, lạnh lùng, làm việc không ngừng và kiệm lời. Thỉnh thoảng mới trêu chọc cô như đang đùa giỡn với trẻ nhỏ, từ đầu đến cuối đều duy trì một cách thoải mái.
Chung Nghiên Tề ôm cô đi vào phòng tắm, bắt cô phải ngậm lấy côn thịt của bản thân, chất dịch nhớp nháp bắn vào khoang miệng cô.
Đến khi trở lại giường Châu Cẩm đã mệt mỏi rã rời, muốn ngất đi.
Trước khi chìm vào giấc ngủ cô đột nhiên tỉnh dậy, có hơi lưỡng lữ: “Giao thừa có phải anh về nhà không?”
Cô suy nghĩ rất lâu mới nói ra.
Chung Nghiên Tề cúi đầu nhìn thân thể vừa gầy vừa nhỏ của cô ở bên cạnh, vừa mới tắm xong nên cở thể vẫn còn hơi ửng hồng. Châu Cẩm đã bị anh lây nhiễm, quen với việc ngủ khoả thân, chỉ mặc mỗi chiếc quần lót.
Cặp đùi trơn nhẵn của cô gác lên người anh.
Khiến lòng anh cũng chợt cảm thấy mềm mại.
“Không về.” Anh tuỳ ý nói.
“Thật à?”
Chung Nghiên Tề vừa dứt lời đã thấy đôi mắt sáng lấp lánh của Châu Cẩm đang nhìn chằm chằm lấy mình.
Trong chớp mắt anh có cảm giác vui vẻ lạ thường, thế là nói: “Ừ.”
Châu Cẩm không nói nữa, kéo chăn đắp lên người, chỉ để lộ ra đôi mắt hạnh to tròn. Cô cảm thấy vui sướng, hưng phấn hệt như có được thứ quý báu gì đó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...