Trước khi Đổng Lỗi rời đi đã cẩn thận đóng cửa lại, để lại không gian im ắng trong phòng nghỉ.
Đã rất lâu Chung Nghiên Tề chưa đụng đến thuốc lá, dột nhiên anh cảm thấy miệng mình khô ran. Anh chầm chậm châm một điếu thuốc.
Hai cánh tay anh chống lên đầu gối, suy tư trống rỗng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dần dần ánh mắt đã di chuyển sang cổ tay trái.
Chuỗi hạt trầm hương đeo quanh năm đã khiến làn da nơi cổ tay anh trắng hơn những chỗ khác. Hình xăm được che bên dưới, lấp ló đường viền màu đen.
Anh đã tìm người trong một cửa tiệm nhỏ trong hẻm xăm cho mình, từ sau ngày đó đến cả bản thân anh cũng rất ít khi nhìn kỹ nó.
Hút xong hai điếu thuốc, cơn buồn ngủ chợt ập đến, Chung Nghiên Tề cảm thấy cơ thể mình dần mềm nhũn, phản ứng cũng hơi chậm chạp. Nhưng tinh thần anh vẫn hoạt bát lạ thường, bên tai dường như đang có ai nói mãi không ngừng, những bóng hình hỗn loạn liên tục xuất hiện trong đầu.
Trán anh toát một tầng mồ hôi lấp lánh. Sau cơn run sợ, tay anh chợt tê cứng, ngay cả gói thuốc cũng không cầm được.
Gói thuốc được anh nắm trong lòng bàn tay đã biến dạng, phát ra những âm thanh ma sát vào nhau.
Chung Nghiên Tề lảo đảo bước đến tủ đầu giường, kéo ngăn tủ cuối cùng ra. Bên trong đó có một vỉ thuốc, anh lấy hai viên cho vào miệng, nước cũng không uống mà nuốt thẳng xuống.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khả năng kháng thuốc ngày càng kém đi, sau khi uống xong hai viên phải đợi một lúc thì thuốc mới bắt đầu có tác dụng.
Anh dần chuyển từ trạng thái mệt mỏi hết lực sang phấn khích, trong đầu đều là những ảo giác sung sướng sắp bị dập tắt. Càng nhiều bóng hình bay trước mắt, anh xua tay muốn đuổi nó đi nhưng nơi đó trống không. “Bụp” một tiếng, anh kiệt sức ngã lên giường.
Hàng lông mày của Chung Nghiên Tề nhăn lại, đầu toát đầy mồ hôi, giống như đã từng bị nước ngập vào. Anh thì thầm gì đó trong miệng, “bé ngoan”, “không được” bị anh nói liên tục, cuối cùng trở thành những từ ngữ lẻ tẻ, chôn vùi trong chăn.
Anh vẫn không dám nhìn bộ dạng truỵ lạc và thất thường của bản thân sau khi uống thuốc, chiếc gối dưới đầu bị anh đè rất mạnh.
Cảm giác nóng ran đã nuốt chửng lấy lí trí của con người, ngọn lửa nơi đáy lòng cháy càng mạnh mẽ, Chung Nghiên Tề bắt đầu dùng sức kéo quần áo của mình.
Ảo giác hư cấu hoàn toàn chiếm cứ lấy suy nghĩ, trong khoảnh khắc mất đi ý thức anh nhìn thấy bầu trời sương mù và làn tuyết trắng tinh.
*
Bên tai đang có người gọi tên anh, âm thanh đó vừa gần vừa xa, một chốc hoà hợp thân thiết, một chốc lại đặc biệt đáng ghét. Sau đó cơn sóng vỗ vào thần kinh anh, những ảo ảnh cùng nhau biến mất, Chung Nghiên Tề mới bừng tỉnh trong không gian rộng lớn này.
Anh để trần nửa thân trên, quần đã được kéo xuống một nửa, cả người như bị rút sạch nước nằm ở bên mép giường. Tai anh không tự chủ mà dỏng lên nghe ngóng mọi âm thanh xung quanh, ngay cả tiếng máy lạnh ồn ào cũng nghe rất rõ ràng.
Sau phấn khích là hang động sâu thẳm, Chung Nghiên Tề cảm thấy bản thân hệt như một con sò bị dạt vào bờ sau cơn thuỷ triều, sắp khô cạn vì ánh mặt trời chói chang.
Anh ngồi dậy, xoa lấy huyệt thái dương, muốn giảm đi những tiếng ong ong như máy móc trong đầu mình. Mỗi lần sau khi uống thuốc anh đều cảm nhận được lượng nước trong cơ thể bị thoát ra nhanh chóng.
Cơn bão trong phòng đã ngừng, chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Màn hình hiển thị “Ba”.
Anh nhăn mày, trực giác nói anh biết chẳng phải chuyện tốt lành gì, càng không muốn nhấc máy.
Đối phương thấy không ai nghe máy bèn tắt đi. Một lúc sau điện thoại lại vang lên, người gọi lần này là ông nội.
Chung Nghiên Tề bất lực nghe máy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...