Sau khi Chung Nghiên tề rời đi, phòng nghỉ lại trở nên im ắng. Tuy là căn phòng được làm trong quán bar, nhưng cách âm rất tốt, gần như không nghe được chút tiếng động nào.
Chắc chắn với tính cách của Chung Nghiên Tề, anh sẽ cảm thấy rất mất kiên nhẫn với môi tường ồn ào này.
Châu Cẩm còn đang mặc quần áo, cuộn tròn trong chăn. Gối và nệm mềm mại vô cùng, nằm trên đó như đang rơi vào trong đám mây.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đầu tiên là ướt mưa, lôi thôi nhếch nhác, mà giường ở khách sạn lại không được thoải mải. Lúc này không ngờ Châu Cẩm lại xuất hiện ảo giác mơ mộng huyền ảo. Cô ngủ thiếp đi vì quá mỏi mệt.
Máy điều hòa vẫn luôn hoạt động từ nãy đến giờ, cô bừng tỉnh là vì cảm thấy quá nóng.
Đèn trên đỉnh đầu không biết đã bị tắt từ khi nào, trong phòng chỉ còn lại một ngọn đèn ngủ nhỏ, vừa u ám mà lại tối tăm. Trên tủ đầu giường có để hai cốc nước, cô mơ mơ hồ hồ đưa tay qua lấy.
Mãi đến khi uống hết ly nước, cảm giác nóng bức mới tan đi được đôi chút.
Nửa đêm, cửa chống trộm vang lên tiếng tít.
Rất nhanh thân thể lạnh lẽo của người đàn ông đến gần cô. Châu Cẩm vẫn chưa tỉnh hẳn, chỉ cảm thấy cả người nặng nề chìm sâu vào trong giấc mộng.
Khóa thắt lưng va chạm với mặt đất phát ra những tiếng leng keng, Chung Nghiên Tề chỉ mặc mỗi quần trong.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô đột nhiên tỉnh lại, cảm giác có người đang cởi quần cô ra.
“Anh…” Châu Cẩm lúng túng cất lời.
Chung Nghiên Tề nói nắng lộn xộn, không có tinh thần: “Cởi ra, gộm.”
Anh nói chuyện ngắn gọn, khiến người ta không biết xoay sở thế nào.
Châu Cẩm chỉ đành ngoan ngoãn nhấc hai chân lên, mặc cho anh kéo quần mình xuống, khi tới mắt cá chân, anh kéo mạnh ra, ném quần xuống đất.
Cuối cùng, Châu Cẩm chỉ còn lại mỗi chiếc quần trong nhỏ bé, không che giấu được thứ bên trong. Bắp chân cô và đôi chân trần của anh chạm vào nhau, da thịt dính chặt. Khi chạm vào những sợi lông tơ của anh, khiến cô cảm thấy ngứa ngáy.
Châu Cẩm khó chịu di chuyển chân, nhưng đã bị anh giữ chặt lại.
“Đừng nhúc nhích.” Anh cảnh cáo.
Cảm giác ngáy ngủ đã dần tan biến, Châu Cẩm mở mắt thấy Chúng Nghiên Tề nằm ở phía ngoài, đưa tay tắt đèn.
Khoảng cách giữa hai người chỉ bằng một cánh tay. Tấm lưng anh rộng lớn, trong bóng tối nhô lên một góc độ, hô hấp bình ổn.
Trải nghiệm thần ký này hoàn toàn khác với khi cô ở chung một phòng, giường trên giường dưới với Châu Gia Hạo. Nằm cạnh bên cô là một người đàn ông còn sống sờ sờ, nhiệt độ cơ thể anh nóng bừng, thân hình to lớn, cơ thể mang theo sự lạnh lùng tự nhiên.
Anh như ngọn núi cao đang im lặng cắm rễ trong bóng đêm, cũng như một con thú hoang đang ẩn nấp, chờ thời cơ hành động.
Tình cảnh như vậy, rõ ràng là nguy hiểm khắp mọi nơi, nhưng lại mê hoặc lòng người đến lạ thường. Bởi vì đã suy nghĩ sâu xa mới đưa ra quyết định, nên lòng cô đã có dự liệu cho điều xấu nhất. Cô không còn cảm thấy sợ hãi vì những chuyện chưa hay biết nữa.
Những cảm xúc phức tạp bay lơ lửng trong đầu cô quá nhiều, suy nghĩ lâu khiến nhịp tim của Châu Cẩm cũng phập phồng theo.
Cô chậm rãi quay người phát ra tiếng ma sát nhỏ nhẹ, rồi cuộn người đối mặt với bức tường.
Giường bên cạnh hơi lún xuống, người đàn ông ở sau người di chuyển theo.
Hơi thở nóng ran ập đến, lồng ngực rắn chắc vốn lạnh lẽo giờ đã ấm áp trở lại, dán chặt vào lưng Châu Cẩm, không có kẽ hở. Hô hấp ấm nóng của anh lúc này đang phả vào mái tóc trên cổ cô.
Châu Cẩm nín thở, cảm nhận thân dưới của anh đang dán chặt vào mông cô, cảm nhận ngón tay anh vén mái tóc của mình.
Rồi Châu Cẩm thấy tay của Chung Nghiên Tề đặt lên bầu ngực của mình. Lòng bàn tay ôm trọn lấy nó, ngón tay nhẹ nhàng xoa nắn núm vú, nhiệt độ ấm nóng quanh quẩn bên trong.
“Ưm.” Âm thanh ngạc nhiên đã bị cô nuốt xuống.
Hiếm khi anh nhẹ nhàng như vậy, gạt bỏ đi sự hung mãnh, trở nên ấm áp lạ thường.
Châu Cẩm thở dài trong lòng, con người này thật khiến người ta khó nắm bắt mà.
Chớp mắt, có nhiều người liên quan đến Chung Nghiên Tề xuất hiện trước mắt, đâu đâu cũng là anh.
Dần dần núm vú của cô nhô lên vì bị kích thích, đâm vào lòng bàn tay anh.
Châu Cẩm xấu hổ, cong người lại.
Mà tư thế này khiến thân thể cô cong xuống, mông hướng vế sau, chạm phải con thú hoang dưới thân anh.
Chung Nghiên Tề hừ một tiếng, cô gái ngây ngốc.
Anh gần như là ở trần, Châu Cẩm mặc áo lót, nhưng lúc này nó cũng đã bị vén lên. Nói thẳng ra thì trên dưới hai người chỉ còn lại một lớp vải mong tanh, không ngăn được nhiệt độ nóng bỏng.
Ngay cả cảm giác cứng rắn cũng rõ ràng như thế.
Một lúc sau, Chung Nghiên Tề vuốt ve bầu ngực cô.
“Đừng động.” Giọng nói anh khàn đặc như có dòng điện chạy qua: “Ngủ đi.”
Đặt mình vào màn đêm thấp thỏm mà rối ren, cuối cùng người đàn ông dùng lời nói dỗ dành để kết thúc mọi chuyện, điều này thật khó tưởng tượng nổi.
Châu Cẩm cứ thế chìm vào giấc ngủ trong sự khó hiểu.
*
Ngày hôm sau, cả ngày Châu Cẩm cũng không nhìn thấy Chung Nghiên Tề. Từ đầu đến cuối cô đều ở trong phòng nghỉ, Lý Tịnh mang cơm đến, rồi lại mang thêm một số vật phẩm cần thiết trong cuộc sống cho cô.
“Sim mới đã làm xong rồi, số của anh Bảy cũng được lưu bên trong.” Anh ta đưa cho cô một chiếc điện thoại: “Bên trong cũng có số của tôi, chuyện nhỏ tôi có thể làm được thì cô có thể tìm tôi.”
Châu Cẩm có thể cảm giác được anh ta đang cố gắng kiềm chế sự tò mò của bản thân.
Cô nhận lấy điện thoại, nói tiếng cảm ơn.
“Còn đây là nhu yếu phẩm hằng ngày, tôi để ở bên này trước nhé.” Lý Tịnh đặt hai túi đồ mua ở siêu thị lên bàn, quay đầu nói với Châu Cẩm: “Vẫn chưa biết anh Bảy sẽ sắp xếp cô ở đâu.”
Châu Cẩm nhịn rồi lại nhịn, nhưng vẫn không kìm được, uyển chuyển hỏi anh ta: “Anh ấy có rất nhiều, ừm…”
Dường như không biết nên hình dung thế nào, cô do do dự dự.
Lý Tịnh hiểu được ý cô: “Theo tôi được biết, trước mắt không có.”
Anh ta khựng lại, rồi nói tiếp: “Nhưng tốt nhất cô cũng đừng có quá nhiều tâm tư dư thừa. Yên tâm đi theo anh Bảy, anh ấy sẽ không bạc đãi cô đâu.”
Châu Cẩm mím môi, vẻ mặt khó hiểu: “Tôi cũng không có ý đó.”
“Được, tôi chỉ thuận miệng nhắc nhở cô thôi, có gì muốn biết thì cô hỏi anh Bảy vẫn hơn.” Lý Tịnh không tỏ ý kiến, chỉ gật đầu.
Anh ta không dám xen vào chuyện riêng của Chung Nghiên Tề, khi nào nói chuyện cũng đều rất có chừng mực.
Trong phòng nghỉ đầy đủ trang thiết thị, có cả nhà vệ sinh và nhà tắm. Thậm chí ở trong góc còn đặt một chiếc bàn trắng, bên trên có mấy cuốn sách và tạp chí.
Châu Cẩm lấy một cuốn lên, tùy tiện lật xem, rồi dựa người vào sô pha đọc.
Một đêm này, Chung Nghiên Tề không quay lại, cô một mình ở trong căn phòng.
Châu Cẩm không liên lạc với anh, chỉ khi cô ngủ mới chợt cảm thấy căn phòng này rộng lớn quá rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...