Ăn khuya

Châu Cẩm ngồi ở sô pha bên cạnh ăn hết cơm, dọn rác xong thì ném túi vào trong thùng rác.
 
Cô đứng cạnh bể cá nhìn chằm chằm mấy con cá rồng đang bơi, sóng nước đập lăn tăn bên trong. Sau đó lại nhìn chỗ đồ cúng thần tài, nghiên cứu tỉ mỉ một lúc.
 
Lòng cô có chút thấp thỏm lo lắng, thế là động tác cũng trở nên gấp gáp hơn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Châu Cẩm do dự, rồi lên trước hỏi: “Anh Tiểu Dương, quán bar mà anh nói là Seabed phải không?”
 
“Đúng đó. Hiện giờ anh Bảy chỉ quản lý mỗi quán bar này thôi, hai quán bar khác vẫn nằm trong tay chú Chung.”
 
Chú Chung là nói ba Chung, Chung Quốc Cường.
 
“Cô hỏi cái này làm gì?” Tiểu Dương nghi ngờ, quan sát Châu Cẩm.
 
“Ba tôi làm việc ở Seabed nên tôi muốn qua đó xem thử.” Châu Cẩm trả lời trong vô ý.

 
*
 
Seabed cách chỗ này không xa, trong tòa nhà màu đỏ ở ngã tư phồn hoa nhất của Dịch Sơn. Xung quanh đều là quán bar và tiệm mát-xa chân, còn có mấy cửa tiệm nhỏ đóng buổi sáng, ban đêm mới mở cửa đón khách.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Có lẽ là thứ sáu nên trên phố rất đông người, có rât nhiều cô gái đứng ở góc đường hoặc là trước cửa tiệm. Dù nhiệt độ có thấp bao nhiêu, họ vẫn mặc chiếc váy lòe loẹt, ngắn cũn cỡn, để lộ ra cặp đùi trắng nõn, trên người khoác chiếc áo da rẻ tiền.
 
Ba Châu là nhân viên bảo vệ ở bãi đậu xe, không làm việc bên trong quán bar. Nhưng Châu Cẩm sợ bị ông bắt gặp, nên cô cúi đầu suốt quãng đường, đi phía sau đám người vào trong Seabed.
 
*
 
Chung Nghiên Tề bước vào phòng nghỉ vừa được dì lao công quét dọn sạch sẽ, anh ngồi xuống ghế sô pha.
 
Lấy ra một cục đá trong tủ lạnh, bỏ vào ly thủy tinh, rồi rót rượu Whisky. 
 
Lý Tịnh đứng bên cạnh, đang đối chiếu sổ sách tháng này của quán bar với anh.
 
“Ông chủ của Hạo Hải và Kim Phàm tháng này nợ hơi nhiều, hôm nay đã liên lạc với bọn họ rồi, bảo là cuối tháng tài vụ sẽ chuyển khoản từ công ty vào.”
 
Chung Nghiên Tề hừ nhẹ, chau mắt chế nhạo: “Tiền đều mang đi làm mấy chuyện xấu xa hết rồi, làm gì còn dư mà bù vào.”
 
Lý Tịnh gật đầu: “Năm nay Hạo Hải quả thực thua lỗ rất nhiều, lấy chỗ này đắp chỗ nọ.”
 
“Còn nữa, tháng trước đã bắt đầu hành động báo săn rồi, công an đang điều tra rất gắt. Tuần trước lại bắt được hai tên hút ma túy ở phòng VIP trên lầu ba.”
 
“Chuyện này sao không nói tôi biết?” Chung Nghiên Tề trừng anh ta.

 
Lý Tịnh lập tức giải thích: “Mấy hôm đó trạng thái của anh không tốt lắm, trùng hợp cảnh sát đến là người tôi quen, cũng không bị làm khó gì, nên tôi không nói với anh.”
 
Chung Nghiên Tề đặt ly rượu lên bàn, phát ra tiếng.
 
“Đừng có tự mình đưa ra chủ trương.” Anh căn dặn: “Dạo này phải căng thần kinh lên.”
 
Lý Tịnh nghe anh nói xong, vừa tính quay người ra ngoài, nhưng đi được một nửa thì quay lại, dò hỏi: “Anh Bảy, tôi vừa thấy trong camera có người đang tìm anh ở quầy bar bên kia.”
 
Chung Nghiên Tề nhìn sang: “Ai?”
 
“Chính là cái người hôm qua.” Anh ta úp úp mở mở: “Có cần tôi dẫn cô ấy vào đây không?”
 
Chung Nghiên Tề im lặng hồi lâu, rồi lấy tay đỡ trán, cong khóe môi lên trong giây lát.
 
“Ừ.”
 
*
 

Tối qua chất lượng giấc ngủ của anh rất tốt, nên hiện giờ nhìn tinh thần có vẻ không tệ, bất ngờ có thêm nhiều kiên nhẫn hơn.
 
Châu Cẩm đi qua hành lang u ám, đẩy cửa bước vào, cô nhìn thấy Chung Nghiên Tề đang ngồi trên sô pha, nhẹ nhàng lắc lư ly rượu trong tay, trông vô cùng biếng nhác.
 
Cô siết chặt nhón tay, lòng bàn tay đã toát mồ hôi lạnh.
 
“Qua đây đi.” Chung Nghiên Tề nhìn cô, rồi quay đầu đi.
 
Châu Cẩm bước qua, mỗi bước đi dường như đang giẫm trên bông gòn. Đôi mắt hạnh to tròn như mặt nước lạnh lẽo, con ngươi trắng đen rõ ràng.
 
Cổ họng cô khô ran, hơi do dự kêu lên: “Anh Bảy.”
 
Giọng nói của Châu Cẩm dịu dàng, ấm áp như dòng nước chảy. Đây là lần đầu tiên cô gọi ra hai chữ này như những người khác.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui