Ăn khuya

Trong đầu Châu Cẩm đồng thời xuất hiện ra rất nhiều hình ảnh.
 
Lần đầu tiên gặp Chung Nghiên Tề ở tiệm đồ nướng, anh dựa lên tường hút thuốc. Một người đàn ông yên tĩnh, trầm lặng kia lúc giải quyết vấn đề lại giống hệt như một cục đá cứng ngắc và lạnh lẽo. Anh là một người thẳng thắn, đánh nhau đến chảy máu cũng không hề sợ hãi. Châu Cẩm chịu đựng quen rồi, nên khi gặp bất cứ chuyện gì cô đều cắn chặt răng nhẫn nhịn. Cô chưa từng nghĩ đến sẽ có người xử lý phiền phức một cách tùy tiện, liều lĩnh như vậy để trút ra cảm xúc của mình.
 
Chung Nghiên Tề đưa cô đến bệnh viện, Châu Cẩm đi theo sau, nhìn thấy tấm lưng vững chắc, bộ dạng ngẩng đầu bước đi của anh, nhất thời cô vừa ngưỡng mộ vừa muốn hướng đến.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cảm giác bị bỏ mặc, bị trách mắng từng giống như một con dao cứa ra những vết xước trên trái tim Châu Cẩm. Vết xước mỗi lần đều rất nhỏ, thậm chí ngay cả cô cũng đã học được cách bỏ qua nó, nói với bản thân đây chỉ là một vết sẹo nhỏ, sẽ nhanh lành lại ngay thôi.
 
Mà tích tụ qua năm này tháng nọ, vết sẹo nhỏ dần trở thành một lỗ hổng lớn, gió luồn vào liên tục, dù có bao nhiêu cảm giác an toàn cũng không thể lấp đầy được nó. 
 
Trong hai tháng ngắn ngủi, bọn họ đã xảy ra vô số chuyện. Mỗi lần hai mắt chạm nhau, mỗi cuộc đối thoại không rõ ràng, mỗi lần anh đưa tay giúp cô, Châu Cẩm đều ghi nhớ rõ ràng, hình ảnh cứ liên tục phát đi phát lại.
 
Trong chốc lát, Châu Cẩm nhớ đến chuyện hoang đường ở nhà vệ sinh của quán bar.
 

Cô ngồi trên mặt đất lạnh cóng, Chung Nghiên Tề như một vị thần linh ở trên cao, dễ dàng chi phối giác quan và thân thể của cô. Châu Cẩm bị ép phải làm anh vui sướng, trong lòng rõ ràng là sợ sệt nhưng trong quá trình đó cô đột nhiên có niềm vui và hưng phấn lạ thường. Cảm giác kích thích khác lạ giống như tàu lửa lệch khỏi quỹ đạo, mỗi giây mỗi phút đều chạm đến trái tim cô.
 
Vô số thời gian sau đó, bán tay của anh trêu chọc cô, xoa nắn đến nỗi linh hồn cũng muốn bay bổng trong không trung.
 
Liên tưởng đến Chung Nghiên Tề trong miệng người đời, Châu Cẩm càng thêm mơ màng. Trên người anh, dịu dàng và mạnh mẽ có thể cùng tồn tại. Anh che giấu bản thân quá sâu, khiến người ta khó nắm bắt được.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mà anh giúp cô hết lần này đến lần khác, suy cho cùng anh đối xử với cô cũng có chút khác biệt chăng?
 
Ô Gia Tân nói đi theo bên cạnh Chung Nghiên Tề sẽ giải quyết được rất nhiều chuyện. Lời nói này giống như một chiếc chìa khóa, nhẹ nhàng mở ra cánh cửa sắt sâu thẳm trong trái tim của Châu Thẩm.
 
Trong cái lồng kia có nhốt một chú chim nhỏ, cử động theo âm thanh, muốn thử vỗ đôi cánh non nớt của mình.
 
*
 
Buổi trưa Châu Cẩm ra khỏi tiệm bi-a, chuyến đi này cũng không hẳn là không thu hoạch được gì, ít nhất đã khiến cô đưa ra được một quyết định.
 
Sau cơn mưa là bầu trời trong xanh, trên phố đông người qua lại, hiện giờ đang là lúc nhộn nhịp nhất. Châu Cẩm không có chốn đi, cũng chẳng có đích đến, cô cứ đi theo dòng người về phía trước.
 
Rồi cô tìm một phòng trò chơi, cô ngồi ở xa nhìn đám học sinh đang lắc lư trên máy nhảy, buổi chiều cứ thế trôi qua. 
 
Mùa đông nên trời tối rất nhanh, chưa đến năm giờ mà trời đã chập tối rồi. Châu Cẩm không thể đi dạo loanh quanh được nữa, chỉ đành mặt dày trở lại sở chiêu đãi.
 
HIện giờ đang mùa ế khách, dù là tiệm đồ nướng hay sở tiếp đãi thì cũng vậy, chỉ có duy nhất đèn nê-ông nhấp nháy không biết mệt.
 

Tiểu Dương đang ngồi trong quầy tiếp tân, tay chồng cằm ngáy ngủ.
 
Bước chân của Châu Cẩm rất nhẹ, nhưng vẫn khiến anh ta tỉnh giấc.
 
Anh ta ngạc nhiên hỏi: “Cả ngày hôm nay cô chạy đi đâu thế?”
 
Châu Cẩm nói: “Tôi đi tìm bạn mình.”
 
Tiểu Dương đứng dậy, lấy ra chiếc túi màu vàng trong quấy để lên bàn.
 
“Tôi còn tưởng cô đi rồi.” Anh ta chép miệng: “Cơm tối, cô ăn đi.”
 
Nhìn đóng gói chính là món ăn thường ngày được đóng gói mang về của cửa tiệm đồ nướng bên cạnh. 
 
Cả ngày hôm nay Châu Cẩm chưa có gì vào bụng, gần như đói đến hoa mắt. Cô nhận lấy túi, cảm kích nói: “Cảm ơn.”
 
Tiểu Dương xua tay: “Cảm ơn tôi làm gì, lại không phải tôi bỏ tiền.”

 
“Ông chủ tôi, à, là anh Bảy đó, anh ấy bỏ tiền.”
 
Châu Cẩm bưng túi thức ăn nóng hổi, sau khi nghe được thì cúi thấp đầu, che đi cảm xúc trong đôi mắt, giả vờ tùy ý hỏi: “A, vậy thì cảm ơn anh ấy. Hôm nay anh ấy đến à?”
 
Nói xong cô không kìm được mà nhìn về căn phòng sâu bên trong dãy hành lang.
 
“Anh Bảy ít khi đến đây lắm, chắc một tháng đến được một hai lần gì đó. Bình thường anh ấy ngủ ở quán bar, bởi vì công việc bên đó rất bận rộn.”
 
Châu Cẩm gật đầu, nhác thấy Tiểu Dương không nhìn cô: “Vậy à.”
 
Trái tim cô khẽ rung, trong đầu vô cùng hỗn loạn, hô hấp có chút không thông.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui