“Châu Cẩm đã lớn vậy rồi, vứt cũng không vứt được.” Ba Châu lắc đầu bất lực.
Lúc này gia đình cô vẫn ở nhà trệt, gần như không có cách âm, cho nên từng câu từng chữ đều bị Châu Cẩm nghe hết.
Hai tay cô bám trên cửa, cũng không quan tâm đôi tay bám bụi bẩn nữa. Bởi vì chiều cao không đủ, nên cô còn đệm một cục gạch dưới chân. Cái đầu thò vào, để lộ ra đôi mắt hạnh to tròn, vẻ mặt khó hiểu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ba mẹ muốn vứt mình đi sao?
Châu Cẩm đã vào tiểu học nên hiểu được thế nào gọi là “vứt đi”, thế nào gọi là “nuôi dưỡng”. Lòng cô vẫn mơ mơ hồ hồ, nhưng lần đầu tiên đã biết được một chút về lai lịch của bản thân.
Ba mẹ Châu đang chìm đắm trong tự trách phát hiện được Châu Cẩm ở cửa sổ, cũng biết cô đã nghe được những câu nói kia.
Bọn họ không hề hoảng hốt, không vội vàng giải thích, mà giống như thở phào nhẹ nhõm, thoải mái ném đồ. Sau này khi cãi nhau bọn họ cũng không còn tránh né Châu Cẩm nữa.
Công bằng mà nói ba mẹ Châu chưa từng đánh cô, chỉ có phần quá nghiêm khắc, dùng tiêu chuẩn hà khắc để yêu cầu cô. Châu Cẩm biết bản thân trưởng thành trong bạo lực lạnh.
Cô hiểu rõ họ có ơn dưỡng chứ không có ơn dục mình, trước giờ họ chưa từng cho cô tình yêu thương. Tương lai của cô sẽ chăm sóc ba mẹ Châu, để báo đáp công ơn nuôi dưỡng của họ. Nhưng cô không muốn có bất cứ quan hệ nào với gia đình này nữa.
Dưới bạo lực lạnh của ba mẹ, Châu Gia Hạo dường như trở thành nhân vật không nặng không nhẹ trong bộ phim truyền hình dài tập này, Châu Cẩm có chút mơ hồ rốt cuộc tuổi thơ của cậu như thế nào nhỉ?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Châu Cẩm cố gắng nhớ lại.
Lúc đầu cậu chỉ là một đứa trẻ vô cùng bình thường. Đôi mắt một mí, làn da đen nhẻm, thân hình không cao, là đứa trẻ không xuất sắc nhất trong những người đồng trang lứa ở phố Tây Dịch Sơn.
Điều này có ý nghĩa là cậu thường xuyên bị bắt nạt.
Hai người cách nhau bốn tuổi, Châu Gia Hạo rất thích đi theo cô, bởi vì chỉ cần trốn sau người chị gái, sẽ không ai bắt nạt cậu nữa.
Lúc đó tính cách của Châu Gia Hạo rất yên tĩnh, ngoan ngoãn một cách kỳ lạ. Mới đi học thành tích của cậu vô cùng xuất sắc, đã vậy còn học nhảy một lớp.
Mà vào cấp hai, chiều cao cậu phát triển, vẻ ngoài cùng trở nên sạch sẽ, khôi ngô hơn nên nhận được rất nhiều sự yêu thích của nữ sinh.
Ba mẹ Châu rất buông thả cho cậu, quản giáo không hề nghiêm khắc, thế là chẳng bao lâu cậu đã dần đi sai hướng, suốt ngày đi chơi với bọn lưu manh.
Những chuyện khác Châu Cẩm không nhớ rõ nữa rồi, bởi vì mấy năm cấp hai bọn họ ít khi nói chuyện, dù ở chung một phòng nhưng nhiều khi còn không bằng người xa lạ.
Khi đối diện với việc ba mẹ cãi nhau, cậu cũng chỉ đứng xem ở bên cạnh, không tham dự vào, cũng không ngăn cản, thậm chí có rất nhiều chuyện là vì cậu mà ra.
Một phần uất hận của Châu Cẩm dần được chuyển sang người Châu Gia Hạo. Hành vi phóng túng của cậu, sự nuông chiều mà cậu được hưởng, đối với cô mà nói đều là sự tổn thương lần hai.
Bạo lực lạnh, cũng là bạo lực.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...