Châu Cẩm co người, trọng tâm hướng về trước, việc đầu tiên cô nhớ đến là bảo vệ đầu của mình. Cũng may dưới lầu có vườn hoa, khi cô ngã xuống, chân giẫm vào bùn đất ướt mềm, thân thể chợt lảo đảo.
Những cây cỏ dại đâm vào lòng bàn chân khiến cô có hơi đau nhói, đầu gối cũng cảm thấy nhức nhối vì cú va chạm mạnh này.
Châu Cẩm quay đầu, nghe thấy Châu Gia Hạo vươn người gọi tên cô, rồi cậu mất tích ở cửa sổ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô lo lắng cậu sẽ đuổi theo cô từ cửa chính, nên đành nhẫn nhịn nỗi đau và giá lạnh, loạng choạng chạy ra khỏi khu nhà.
Hiện giờ trong lòng Châu Cẩm rất hỗn loạn, cho dù không biết bản thân chạy ra ngoài sẽ gặp phải chuyện gì, nhưng lúc này cô không muốn ở trong căn nhà này nữa.
Những hạt mưa làm ướt đãm cơ thể cô, bộ quần áo ngủ mỏng manh dính chặt lên người, để lộ ra những đường cong lồi lõm của Châu Cẩm. Suốt đường đi gần như không có ai cả, chạy hồi lâu cả người cũng đã nóng dần lên, chỉ có gió lạnh quét qua người cô có hơi đau đớn.
Chạy mãi, chạy mãi, cô đã chạy đến cửa hàng tiện lợi lần trước kia.
Trong màn mưa đêm u tối, chỉ có cửa hàng hai mươi tư giờ này là vẫn còn sáng đèn. Châu Cẩm hệt như một vị khách lữ hành bước đi rất lâu trên sa mạc, cô đã không còn sức lực nữa. Cô bước lại gần, đẩy cửa đi vào.
Trước cửa vang lên tiếng chào hỏi máy móc: “Hoan nghênh quý khách”.
Nhân viên cửa hàng đứng sau quầy thu ngân nghe được bèn ngoành ra sau, khi nhìn thấy bộ dạng của Châu Cẩm, vẻ mặt người đó kinh ngạc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cô không sao chứ?” Nhân viên cửa hàng là con gái, mặc bộ quần áo đồng phục màu cam.
Suy nghĩ của Châu Cẩm như đã bị đóng băng, nghe được câu hỏi này cũng phải suy nghĩ rất lâu, rồi mới chậm rãi lắc đầu.
“Không sao.” Giọng cô khàn đặc.
Ánh đèn quá sáng, chiếu vào người trước mắt có hơi mờ nhoà, Châu Cẩm cảm thấy bản thân đứng dưới ánh đèn không thể che thân được.
Người nhân viên tốt bụng rút khăn giấy, đi ra khỏi quầy thu ngân, đưa cho cô.
“Cho cô nè, mau lau đi.”
Châu Cẩm gượng cười: “Cảm ơn cô.”
Thực ra, mày tờ giấy gần như không có tác dụng, rất nhanh đã bị nước mưa trên cổ và mặt cô làm ướt nhẹp.
Nhưng có còn hơn không, ít ra những hạt mưa trên lông mi đã không còn đọng lại nữa, khiến cô nhìn rõ mọi thứ trước mắt hơn.
Bên trong cửa hàng có một cái kính sát đất, dán ở trên tường. Châu Cẩm đứng ở phía xa nhìn thấy bản thân ở trong đó.
Hình vẽ đồ ngủ của cô là đường kẻ ca-rô màu tối, lúc này nó ướt sũng dính chặt trên người cô, mái tóc cũng đã ướt đẫm, từng sợi từng sợi dính lên cổ. Đã vậy Châu Cẩm còn đi chân trần, cô đứng trên mặt đất, bởi vì lạnh mà ngón chân co rúm lại.
Thật sự chưa từng trải qua chuyện nhếch nhác như vậy bao giờ.
Cô muốn cười, nhưng lại không cười nổi.
“Tôi giúp cô báo cảnh sát nhé?” Người nhân viên kéo cô ngồi xuống chiếc ghế trống, rồi lấy một tấm khăn lông và đôi dép lê trên kệ hàng đưa cho cô: “Cô dùng trước đi, tôi trả tiền cho cô.”
Trên khuôn mặt cô gái có quan tâm, cũng có đồng tình, lời nói của cô ấy rất cẩn thận dè dặt, giống như sợ Châu Cẩm sẽ hoảng sợ.
Châu Cẩm cảm ơn sự quan tâm chu đáo của cô ấy.
“Cảm ơn.” Cô trịnh trọng nhận lấy, ngón tay chạm vào khăn lồng mềm mại, nhỏ giọng nói: “Bao nhiêu tiền cô ghi lại đi, ngày mai tôi sẽ trả cho cô.”
Cô gái vội vàng xua tay: “Không cần đâu, không sao cả.”
Mà Châu Cẩm vẫn quyết kiên trì, nên cô ấy chỉ đành đồng ý, nói sẽ cho mượn trước.
Hiện giờ trong tay Châu Cẩm không có điện thoại, cũng không có chìa khoá, tiền cũng không. Cô bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ bản thân hiện tại nên làm thế nào.
Cô nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, trả lời câu hỏi phía trước: “Thật sự rất cảm ơn cô. Nhưng không cần báo cảnh sát đâu, tôi sẽ ngồi ở đây đến khi trời sáng.”
Châu Cẩm đã nghĩ qua, nếu báo cảnh sát, họ nhất định phải liên lạc với người nhà của cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...