Ăn khuya

Chung Nghiên Tề lại bước lên trước, thân trên trực tiếp chống lấy bầu ngực của Châu Cẩm, dán chặt vào nhau. 
 
Anh chậm rãi cúi đầu, vẻ mặt khó đoán, cảm xúc ẩn trong ánh mắt vừa sâu vừa bí mật, hệt như một cơn lốc xoáy sâu thẳm đến nỗi có thể kéo người ta cuốn vào trong.
 
Châu Cẩm cảm thấy bản thân yếu ớt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cô muốn quay người rời đi, nhưng vẫn chậm một bước.
 
Đôi tay to lớn của Chung Nghiên Tề đã vòng qua người cô tự lúc nào, anh giữ chặt lên gáy của cô.
 
Sức mạnh không lớn, nhưng cũng đủ để người kia không trốn thoát được.
 
“Thả tôi ra.” Câu nói này giống như phản xạ có điều kiện, bất ngờ buột ra khỏi miệng.
 
Chung Nghiên Tề nghe xong, thì phì cười.
 
Khuôn mặt người đàn ông đè xuống, mang theo sức mạnh không thể chống cự. 
 
Tay của Châu Cẩm dựa trước ngực anh, nhưng không hề nhúc nhích.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Đôi môi lạnh lẽo của anh dán lên môi của Châu Cẩm. Nhác thấy cô mím chặt môi, không chịu mở miệng, anh không khách sáo mà cắn chặt môi dưới của cô.
 
Châu Cẩm nếm được mùi máu tanh, đau đớn rên rỉ ra tiếng.
 
Động tác của anh dường như mang thiếu chút hận ý khó phát giác, như đang trút giận điều gì đó, không hề tiếc thương. 
 
Chung Nghiên Tề nhân lúc cô buông lỏng, anh nhanh chóng cho lưỡi vào bên trong, tìm kiếm chiếc lưỡi mềm mại thơm tho kia. Mùi rượu nồng nặc trong khoang miệng anh, mùi vị của hai người trộn lẫn vào nhau, nước bọt hoà quyện, không khí dường như càng trở nên mỏng manh.
 
Châu Cẩm đau đớn nhắm chặt mắt, hai tay dần túm chặt lấy áo anh, như đang ôm một khúc gỗ, có chỗ đễ nương tựa.
 
Đầu lưỡi của anh hoành hành bên trong khoang miệng cô, hạ thấp lưỡi rồi lại liếm dần ra bên mép, thậm chí khiến cô run lên.
 
Trái tim của Châu Cẩm đập điên cuồng, tần suất đập mạnh thay đổi theo từng động tác của anh. 
 
“Đưa đầu lưỡi ra.” Giọng nói Chung Nghiên Tề khàn đặc.
 
Suy nghĩ của Châu Cẩm đã hỗn loạn từ lâu, những lời anh nói bên tai cũng không tiêu hoá thành ý mà cô có thể lý giải được.
 
Chung Nghiên Tề sẽ không nói lại lần thứ hai.
 
Anh lấy đầu ra, còn chưa đợi Châu Cẩm hít thở, tay trái đã giơ lên, đưa thẳng ngón tay vào trong miệng của cô.
 
Châu Cẩm sợ hãi cắn xuống, hàm răng dính chặt trên tay anh.
 
Chung Nghiên Tề giống như không biết đau, anh cong tay mạnh mẽ đẩy hàm răng trên của Châu Cẩm lên, dùng ngón cái và ngón trỏ kéo đầu lười của cô ra.
 
“Ưm.” Bởi vì động tác của anh làm đau đớn mà Châu Cẩm ngẩng đầu lên.
 
Thấy cô cuối cùng đã chịu đưa lưỡi ra, Chung Nghiên Tề nhanh chóng ấp đến mút lấy nó. Môi anh rất có lực, chẳng bao lâu sau đã mút mát đầu lưỡi Châu Cẩm đến tê liệt.
 
Anh không nhìn thẳng cô, mà chỉ lười biếng rũ mắt xuống, che đi ánh mắt gàn dở, đồng thời dần dần siết chặt bàn tay phải.
 
Chung Nghiên Tề giữ chặt cổ của Châu Cẩm, chỉ cần hơi dùng sức đã có thể đẩy cô vào nhà vệ sinh nữ.
 
Châu Cẩm bị anh ép đến bức tường, anh quay người khoá cửa lại.
 
Cô đã không còn đường để lui nữa.
 

Tay của Chung Nghiên Tề đặt vào bầu ngực cô, bóp chặt nơi mềm mại đó. Tay anh dùng sức không hề nhẹ đi, dựa vào cảm giác mà bắt đầu xoa nắn nó một cách tuỳ ý.
 
Châu Cẩm rên rỉ, tay đặt trên vai anh.
 
“Đứng dậy, đừng đụng vào tôi.” Giọng nói khàn đặc của cô vang lên lời chối từ, muốn dùng tay làm đau anh.
 
Lấy trứng chọi đá.
 
Chung Nghiên Tề khom người, bật cười ra tiếng, anh không thèm để ý đến sự giãy giụa yếu ớt của cô.
 
Vành tai bị anh liếm mút, một chuỗi ướt át từ đấy trượt xuống cổ, khiến Châu Cẩm rợn tóc gáy.
 
Thân thể trở nên nhẹ cẫng, linh hồn và tinh thần đã bị xé toạc thành hai phần.
 
Cô dựa sát vào tường, khép chặt chân, có hơi tuyệt vọng mặc cho anh ức hiếp.
 
Chung Nghiên Tề trêu ghẹo, sờ mó eo của Châu Cẩm, cảm nhận sự trơn trượt của mảnh vải ở trên đó. 
 
Sau đó anh vén áo cô lên, bàn tay dò la vào phía sau eo cô. Anh dùng ngón tay cái ma sát làn da mịn màng của cô, cuối cùng dừng lại ở rãnh eo, chỗ đó có một đường lõm nhỏ, trùng hợp nó lại vừa vặn với ngón tay anh.
 
Giọng nói của Châu Cẩm bị chặn lại trong cổ họng, chỉ có thể phát ra những tiếng ưm ưm.
 
Rất lâu Chung Nghiên Tề cũng không có động tác tiếp theo, giống như anh đã tìm được tư thế tốt nhất, cứ như vậy ma sát lấy eo cô.
 
“Đủ chưa? Nhanh buông tôi ra.”
 
Cổ họng khô ran, giọng nói của Châu Cẩm cũng khàn đi.
 

Chung Nghiên Tề vùi mặt vào mái tóc Châu Cẩm, cô không nhìn thấy vẻ mặt của anh.
 
“Ừ…”
 
Một lúc lâu, Chung Nghiên Tề phát ra tiếng rên rỉ trong cổ họng, đồng thời cũng đã buông ra cánh tay giữ lấy cổ Châu Cẩm, nhấn chặt não sau của mình.
 
Cùng với tiếng thở dốc, biên dộ cũng ngày càng lớn, nhìn anh có vẻ đau đớn.
 
“…” Dường như anh nói gì đó, nhưng Châu Cẩm không nghe thấy.
 
Chung Nghiên Tề dùng sức xoa đầu, sau đó ngẩng lên khỏi bả vai cô.
 
Vẻ mặt anh lạnh nhạt, trong ánh mắt không còn sự mê man ban nãy nữa, chỉ còn lại chán ghét và mất kiên nhẫn. Nỗi đau xâm chiếm lấy anh, khiến anh không còn quan tâm đến việc thương hương tiếc ngọc nữa.
 
Châu Cẩm nhạy bén cảm nhận được nguy hiểm.
 
Đột nhiên, Chung Nghiên Tề nắm chặt lấy bả vai cô, dùng sức đè cô xuống. Sức mạnh của anh rất lớn, Châu Cẩm không có phòng bị nên đã ngồi bệt xuống đất.
 
Trong căn phòng chật hẹp, khi Châu Cẩm ngẩng đầu lên, trước mắt cô chính là đũng quần của anh.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui