Ăn khuya
Ngày chủ nhật, đáng lẽ Chung Nghiên Tề có thể nghỉ ngơi.
Nhưng buổi chiều bốn năm giờ anh lại nhận được cuộc gọi từ phía KTV, nói có người hút chích gây chuyện, cảnh sát đến đấy rồi.
Chung Nghiên Tề bước xuống khỏi máy chạy bộ, vừa dùng khăn lông lao mồ hôi trên cổ, vừa căn dặn với người ở đầu dây bên kia: “Lát nữa tôi sẽ qua đó, anh bình định cảnh sát trước đi. Mấy tên gây chuyện cũng trông coi cẩn thận vào.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Vâng.”
“Còn nữa, cậu liên lạc với Lý Tịnh, gửi ảnh mấy người hút chích gây chuyện cho anh ta, để anh ta điều tra xem họ là ai.”
“Dạo gần đây đang kiểm tra nghiêm ngặt, nếu như là người lăn lộn ở Dịch Sơn này, ai mà chẳng biết phải tránh né một chút. Làm gì có ai lại ngu ngốc đâm đầu lên trước như thế! Anh Bảy…”
“Được rồi.” Giọng nói ở đầu dây bên kia đã bị anh ngăn lại.
Chung Nghiên Tề đứng im ở trước cửa nhà vệ sinh, thấp giọng nói: “Bớt nói lại, xử lý chuyện này đã đi.”
Anh tắt điện thoại, để nó sang giá treo đồ ở bên cạnh.
Khuôn mặt sau khi vận động của Chung Nghiên Tề có hơi phiếm hồng, mái tóc đen dày như gỗ mun của anh đã bị mồ hôi làm ướt đẫm, dính ở trước trán. Nhìn vậy trông sắc mặt anh đã tốt hơn rất nhiều.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh lấy tay lau đi những giọt mồ hôi chảy dài xuống cổ, sau đó cởi quần áo bước vào nhà tắm.
*
Khi anh đến KTV đã là xế chiều. Ánh đèn nê-ông ở bên đường đã được thắp sáng, tiếng của những cửa hàng vang dội.
Trong quán vẫn kinh doanh như mọi ngày, chuyện ban nãy đã giấu được phần lớn khách hàng.
Vẻ mặt Chung Nghiên Tề lạnh lùng, anh đẩy cửa bước vào phòng họp, mãi cho đến hai tiếng sau mới đi ra.
Anh tìm một phòng bao trống ngồi xuống, rồi điện thoại gọi Lý Tịnh đến.
“Anh Bảy, điều tra ra rồi. Mấy người ban nãy là bảo kê của quán bar chỗ Phương Đảo, bình thường không ở chỗ này.”
Chung Nghiên Tề mở chai rượu tây, nhìn chất lỏng màu vàng nhạt chậm chậm đổ đầy ly thuỷ tinh, cho đến khi nó sắp tràn ra ngoài anh mới dừng lại.
“Ừ.” Anh thờ ơ trả lời.
Đặt ly thuỷ tinh lên bàn, bởi vì ban nãy đổ rượu vào nên nó còn đang dao động, có thể tràn ra ngoài bất cứ lúc nào.
Phương Đảo nằm ở phía Tây của thành phố Hồng, cũng là con phố cổ giống với chợ Dịch Sơn. Nhưng mấy năm nay Phương Đảo bởi vì hạng mục khai phát của chính phủ, những căn nhà cũ đều phải dỡ bỏ, rất nhiều hộ buôn bán đều phải chuyển đi nơi khác, phồn hoa náo nhiệt của ngày trước đã không còn nữa.
Mấy chục năm trước, hai con phố cổ phân bố ở phía Đông và phí Tây, trước giờ nước sông không phạm nước giếng.
Chung Nghiên Tề nhìn ly thuỷ tinh hồi lâu, sau đó anh nheo mắt lại, chậm rãi nói: “Vậy anh đi điều tra tiếp, quán bar đang được sửa chữa ở đường Quan Hải kia.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...