Ăn khuya

Về đến nhà, trong phòng khách tối đen, cửa phòng ngủ của ba mẹ Châu đóng chặt, xem ra đã ngủ say rồi.
 
Mỗi lần bọn họ cãi nhau xong đều có thể giả vờ hoà bình, sau đó cả hai nhẫn nhịn tiếp tục sống những ngày tháng giả dối, chờ đợi lần bộc phát tiếp theo. 
 
Trước đây Châu Cẩm sẽ bị bọn họ kéo vào cuộc chiến nảy lửa này, nhưng hôm nay lại may mắn tránh thoát được rồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Châu Gia Hạo vào phòng trước, ngồi xuống bàn học mở máy tính lên.
 
Châu Cẩm giả vờ như người này không tồn tại.
 
Cô ném cặp sách lên giường, lục bộ quần áo ngủ ở trong chăn ra, đi thẳng đến nhà vệ sinh.
 
Bao nhiêu năm nay, từ sau khi lờ mờ hiểu một ít kiến thức về giới tính, Châu Cẩm rất tính toán so đo với việc ở chung một phòng với Châu Gia Hạo.
 

Mỗi đêm muộn, không khí trong căn phòng mười mấy mét vuông này khiến người ta cảm thấy thấp thỏm lo âu.
 
Không biết bắt đầu từ khi nào, ngay cả đi ngủ Châu Cẩm cũng sẽ mặc áo ngực. Cô mặc bộ đồ ngủ dài, bước vào trong chăn cô gắng không đi ra nữa, cho đến ngày hôm sau tỉnh dậy.
 
Ở trong không gian như vậy, chuyện riêng tư của cô đã ít lại càng ít hơn, đã hoàn toàn mất đi cảm giác an toàn, chỉ còn lại sự khiếp sợ bất an.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Châu Cẩm về đến phòng, đẩy cửa ra thì phát hiện Châu Gia Hạo đang ngồi trước bàn học, nhìn thẳng qua đây.
 
“Chúng ta nói chuyện đi.” Qua rất lâu, cậu mới cất lời.
 
Quá yên ắng rồi, thậm chí có thể nghe thấy rõ ràng tiếng ngáy của ba Châu ở căn phòng bên cạnh.
 
Để mà so sánh thì căn phòng này yên tĩnh đến kỳ lạ.
 
Châu Cẩm mím môi: “Nói chuyện gì?”
 
Cô dời sang bên cạnh một bước, cố gắng muốn nhìn rõ vẻ mặt của Châu Gia Hạo, nhưng bởi vì ngược sáng nên nhìn rất mơ hồ.
 
“Người đàn ông tối nay là ai?” Châu Cẩm nghe được câu hỏi của cậu.
 
Là ai? Châu Cẩm không muốn trả lời. Nghiêm khắc mà nói, hai người họ chỉ là người xa lạ mà thôi.
 
“Chị yêu sớm rồi à? Với loại người đó?”
 
Chiếc ghế ma sát với nền đất vang lên tiếng “kít kít”, Châu Gia Hạo đứng dậy tiến lên phía trước.

 
Nếu như nói tên của Chung Nghiên Tề ra, nhất định cậu sẽ biết. Nhưng chuyện này không liên quan đến Chung Nghiên Tề, anh và cô không có mối quan hệ gì cả. Châu Cẩm không muốn gây thêm rắc rối cho anh.
 
Từ nhỏ Châu Gia Hạo đã rất cứng đầu, sẽ không dừng lại khi chuyện mình muốn chưa đạt được mục đích. Cậu nhác thấy Châu Cẩm không muốn trả lời, tưởng rằng cô ngầm thừa nhận rồi.
 
Cậu cười mỉa mai: “Ba mẹ cho chị đến trường là để chị học tập, không phải để chị yêu đương.”
 
“Vả lại, nhìn đã biết tuổi tác anh ta không còn trẻ nữa, chị thích anh ta ở điều gì? Chị và anh ta đã lên giường rồi?”
 
Âm lượng của Châu Gia Hạo bỗng chốc cất cao, càng nói càng quá đáng.
 
“Em bị bệnh à?” Châu Cẩm siết chặt nắm đấm, đôi mắt đỏ ửng, ngẩng đầu dữ tợn nhìn Châu Gia Hạo.
 
Lúc này Châu Cẩm mới ý thức được hoá ra cậu đã cao hơn cô nhiều đến vậy, cô cần phải ngẩng đầu mới có thể chạm mắt với cậu.
 
Trong ánh mắt Châu Cẩm có đau buồn, có tức giận, bao nhiêu năm oán hết đều trút hết lên người Châu Gia Hạo, chỉ mỗi sự thất thần mà cậu mong ngóng là không có.
 
Cô giống như một con thú nhỏ, dựng hết gai khắp người, lộ ra móng vuốt và hàm răng nhanh sắc nhọn, chỉ chờ đợi cậu lộ ra điểm yếu sẽ một phát giết chết cậu.

 
Châu Cẩm sẽ không cãi nhau với người khác, cữ mỗi lần gặp phải chuyện này thì miệng lại trở nên vụng về, lời nói phản bác gộp lại một cục, nghẹn cứng nơi ngực cô.
 
Cuối cùng, dưới ánh mắt cũng đang nổi giận của Châu Gia Hạo, cô đã bình tĩnh lại, đồng thời còn thuyết phục bản thân bình tĩnh cất lời: “Chị nói rồi, chị có ra sao, làm cái gì, mọi người cũng không quản được chị.”
 
Lại là những câu nói như vậy, Châu Gia Hạo tức giận thở hồng hộc.
 
Cậu bước nhanh lại, đi đến trước mặt Châu Cẩm, nâng tay lên.
 
“Mẹ kiếp, chị…” Giọng nói của cậu như lưỡi dao sắc nhọn quét qua, tạo nên vết nứt vỡ vụn.
 
Cánh tay giơ lên như một bóng đen che đi một bên tai, Châu Cẩm không tránh kịp, cứ như vậy nhìn cái tát của Châu Gia Hạo.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui