Ăn khuya

Khi những điều trong lòng đã được loại bỏ, năng lực chú ý cũng sẽ được nâng lên, dẫn đến hiệu quả học hành cũng càng đi lên.
 
Tâm trạng của Châu Cẩm cũng trở nên nhẹ nhàng, một ngày sáu tiết học cô vẫn tràn đầy năng lượng như cũ, Tống Việt cũng nhận thấy trạng thái chuyển biến của cô, sau đó quan tâm hỏi vài câu.
 
“Hôm nay tâm trạng của cậu tốt nhỉ?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tiết học cuối cùng cũng kết thúc, giáo viên ra khỏi lớp, Tống Việt từ phía sau vỗ vai cô.
 
Châu Cẩm vừa trả lời vừa dọn dẹp cặp sách: “Ừm.”
 
Thấy vậy, Tống Việt không nhịn được hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
 
“Không có gì, nhà có chút chuyện thôi.” Châu Cẩm không muốn nói nhiều, cô cười cười rồi lướt qua, sách cặp trên lưng chuẩn bị ra ngoài.
 
Trên đất trắng xóa một màu tuyết trắng chưa tan, bước lên thì rất trơn. Hai người đi cùng nhau ra cổng, trên đường đều phải hết sức cẩn thận.
 
Cánh cổng sắt được bảo vệ mở ra, thuận tiện cho học sinh dễ dàng ra vào.
 
Tuyết động trên cánh cửa khó tan, có một mảng đầy băng. Đôi giày thể thao của Châu Cẩm không đủ trống trượt, hoặc là đi chưa được vững chắc, chân bị trượt nên ngã xuống đất.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tống Việt ở bên cạnh dùng tay đỡ lấy eo cô, cố gắng tóm lấy cô. Tuy nhiên, xung quanh bọn họ không có nơi để đỡ lại, "rầm" một tiếng, hai thân thể đổ nhào vào nhau.

 
Thân thể cậu ấy cao gầy, cả người gần như bao phủ hoàn toàn thân thể của Châu Cẩm, cho dù là mặc quần áo mùa đông, nhưng khi ngã xuống vẫn cảm nhận được giác đau đớn từ xương cốt truyền lên não.
 
Chú bảo vệ nhìn thấy cả hai người ngã sõng xoài trên đất, nhanh chóng đi lại.
 
“Ai ya, không sao chứ?” Chú bảo vệ đỡ hai người đứng dậy: “Tôi đã rải cát lên đất rồi, làm sao mà ngã như vậy được!”
 
Tống Việt ngại ngùng cười cười, đôi tai ửng hồng: “Không sao, chú à, là không cẩn thận thôi.”
 
Cậu quay qua hỏi Châu Cẩm: “Cậu không sao chứ?”
 
Cô vẫn còn ngượng ngùng, ngay lập tức lắc đầu, nói: “Tớ không sao.”
 
Tất cả học sinh đều đã học xong, đa phần đều là học sinh năm cuối, có không ít người biết nhận ra Tống Việt, cũng nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi.
 
Châu Cẩm mở lời cảm ơn chú bảo vệ, sau đó đi ra cổng lớn.
 
“Vậy.... tớ đi trước đây.” Cô cười gượng, cảm giác như có một chút vì đã liên lụy tới cậu.
 
“Một hồi cùng ăn cơm?” Cậu ngăn cô lại hỏi.
 
“Không được rồi, hôm nay tớ phải về nhà, hẹn khi khác nha.” Châu Cẩm không chịu nổi tình huống xấu hổ khi nãy nên dứt khoát nói lời tạm biệt.
 
“Vậy thôi.”
 
Cô phớt lờ gương mặt Tống Việt, chạy tới chiếc ô tô đậu bên đường phía xa.
 
Vừa mở cửa xe ra, đã thấy Chung Nghiên Tề vừa dập điếu thuốc. Anh nhấn cửa sổ để xua đi mùi thuốc lá nồng nặc trong xe.
 
Châu Cẩm cảm thấy có hơi chột dạ, cũng không biết là ở góc độ này có nhìn thấy mọi chuyện vừa xảy ra hay không.
 
Chung Nghiên Tề gõ lên điện thoại hai lần, tiếng âm nhạc nhẹ nhàng phát ra.
 
Cô quan sát biểu cảm trên gương mặt anh.
 
“Tại sao không nói gì vậy?” Chung Nghiên Tề nói có vẻ tùy tiện.
 
Châu Cẩm theo phản xạ nói: “Không có việc gì, có thể về nhà được rồi.”
 
Anh liếc mắt nhìn cô, vẻ mặt lãnh đạm: “Lúc sáng anh nói như thế nào?”

 
Vậy là nhìn thấy rồi.
 
Châu Cẩm trong lòng thầm nghĩ không ổn, rất nhanh nghiêng người sang lấy cánh tay anh: “Chúng em đều học cùng một lớp, cũng không có cách nào từ chối được.”
 
“Phải không?” Chung Nghiên Tề nhíu mày: “Tại sao anh không biết hai đứa học cùng một lớp? Buổi sáng sao em không nói.”
 
Châu Cẩm thả tay xuống, thắt lại dây an toàn, cô hôn anh một cái “chụt” thật mạnh sau đó ngoan ngoãn nói: “Không quan trọng nên không nói thôi, lần sau sẽ chú ý hơn.”
 
Châu Cẩm tựa hồ như tìm ra được kế để vượt qua những vấn đề khó giải của Chung Nghiên Tề, anh ăn mềm không ăn cứng, giả vờ ngu ngốc chính là cách tốt nhất.
 
Quả nhiên, Chung Nghiên Tề mím môi, không nói gì nữa.
 
Môi của Châu Cẩm đau nhói.
 
Cô cố gắng phản khán, vỗ vai Chung Nghiên Tề hai cái, cố gắng đẩy anh ra.
 
Anh dùng tay siết chặt cổ tay Châu Cẩm, sau đó nhe răng thè lưỡi liếm lên khe hở nhỏ trên môi cô. Nước bọt phủ lên trên có chút rát, cô cau mày.
 
Lưỡi của người đàn ông luồn thẳng vô miệng của Châu Cẩm, chiếc lưỡi nhỏ được kéo ra, quấn quít một lúc lâu.
 
Mãi cho đến khi cả hai người đều thở dốc, Chung Nghiên Tề mới nhân từ lui ra, Châu Cẩm sớm đã từ tư thế phản kháng biến thành hai tay đã đặt lên lòng ngực ấm nóng như lửa đốt của anh.
 
Bàn tay to của anh hướng xuống, anh vỗ mạnh vào mông cô, trầm giọng nói: “Ngồi xuống.”
 
Châu Cẩm dùng tay lau vết nước trên môi, căm hận nhìn Chung Nghiên Tề, dọc dường đi cũng phớt lờ anh.
 
Vui buồn thất thường, thật là không chút thay đổi mà!
 

Xe không chạy theo hướng về nhà mà hướng tới con đường xa lạ.
 
“Không phải về nhà sao?” Châu Cẩm hỏi.
 
Chung Nghiên Tề bật đèn xi nhan chuyển hướng, chuyển làn đường, nói: “Đi ăn cơm trước đã, thuận tiện mua thêm ít đồ.”
 
Cô bất ngờ: “Mua cái gì?”
 
Chung Nghiên Tề cười như không cười nói: “Đợi nghỉ tết anh dẫn em đi Mộng Thành chơi.”
 
Nghe vậy, đôi mắt của Châu Cẩm đột ngột sáng lên giống như những vì sao tinh tú.
 
Cô nói: “Thật sao? Anh có thể đón tết cùng em sao?”
 
Chung Nghiên Tề có ba và ông nội, Châu Cẩm vốn dĩ đã chuẩn bị tinh thần ăn tết một mình, nhận được tin này có thể nói như là một điều bất ngờ.
 
“Ừ.” Anh gật đầu: “Nhưng chỉ có hai ngày ba mươi và mùng một, mùng hai anh phải đi sắp xếp để chuẩn bị khai trương.”
 
Châu Cẩm nhoẻn miệng cười, rất vui vẻ đã trả lời: “Được thôi!”
 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận