“Ai lại đi tắm vào sáng sớm chứ?” Cố Vy Vy nổi giận thanh minh.
Phó Thời Khâm uống một hớp nước, nói, “Anh trai tôi luôn tắm trước khi ra cửa vào buổi sáng mà, chẳng phải cô từng đi xem rồi sao?”
“…” Cố Vy Vy không nói được câu nào.
Bởi vì Mộ Vy Vy quả thật có nhìn lén Phó Hàn Tranh tắm, cho nên bây giờ dù không phải cố ý nhưng cũng không nói rõ được.
Chuông cửa reo, Phó Thời Khâm đi ra mở cửa, là Từ Khiêm mang quần áo và bữa sáng tới.
Phó Thời Khâm khoác vai Từ Khiêm, chỉ chỉ Cố Vy Vy, “Lão Từ, đoán xem, cô ấy là ai?”
Từ Khiêm nhìn anh ta như nhìn một tên ngốc, gật đầu chào hỏi Cố Vy Vy, “ Cô Mộ, đã lâu không gặp”.
“Mẹ kiếp, tôi còn chưa nhận ra được, sao anh lại nhận ra?” Phó Thời Khâm không phục.
Từ Khiêm không trả lời anh ta, trực tiếp đi đưa quần áo cho Phó Hàn Tranh, lúc đi ra thuận tiện nhặt chiếc dép của cô.
Không lâu sau, Phó Hàn Tranh đi ra, anh mặc một bộ âu phục màu xanh da trời được may thủ công, cà vạt màu xám bạc, nút cài tay áo sơ mi tinh xảo xa hoa, từ đầu đến chân đầy vẻ gợi cảm đặc biệt của một người đàn ông “cấm dục”.
Anh liếc mắt nhìn Từ Khiêm, “Đồ mang tới chưa?”
Từ Khiêm rút một tấm thẻ từ trong túi âu phục ra, “Đã hỏi qua ông cụ Minh rồi ạ, nửa phần kỳ phổ này trị giá ba mươi vạn, cho nên tôi đã chuyển ba mươi vạn vào đây.”
Phó Hàn Tranh cầm chiếc thẻ rồi đưa đến trước mặt cô,
“Đây là giá của cuốn kỳ phổ này sau khi tăng giá, đây là thù lao của cô.”
Cố Vy Vy không từ chối, nhận lấy thẻ, chân thành nói, “Cám ơn… còn nữa… Vừa rồi tôi thật sự không phải cố ý, thật đó!”
“Biết rồi”. Mặt Phó Hàn Tranh không gợn sóng.
“Biết rồi, không phải là cô cố ý nhìn lén, được chưa?” Phó Thời Khâm nuốt trọn một cái sủi cảo hấp, tiện tay mở tivi, muốn xem tin tức buổi sáng.
“…” Cố Vy Vy giận muốn chết.
Nét mặt của hai người này rõ ràng cho thấy không tin lời cô nói.
Trước kia, Mộ Vy Vy thực sự thèm nhỏ dãi sắc đẹp của Phó Hàn Tranh nhưng bây giờ cô lại không có cách nào nói với bọn họ rằng mình không phải là Mộ Vy Vy, cho nên cô phải chịu trách nhiệm mọi việc làm mà Mộ Vy Vy đã làm trước đó.
Từ Khiêm nhìn thấy cô lúng túng nên lên tiếng giải vây, “Cô Mộ có thể giúp tôi lấy chén đĩa được không?”
Cố Vy Vy gật đầu, quay đầu vào phòng bếp lấy chén và thìa, vừa từ phòng bếp đi ra cũng là lúc tin tức đầu tiên xuất hiện trên tivi.
“Ảnh hậu nổi tiếng quốc tế vì bị bệnh tim đã tạm dừng hoạt động mấy năm nay, người hâm mộ vẫn luôn cầu phúc cho cô ấy. Mấy ngày trước, ca phẫu thuật ghép tim của ảnh hậu Lăng Nghiên đã thành công, hôm qua vừa xuất viện đã được vô số người hâm mộ nghênh đón. Tập đoàn Cố thị đã điều động mấy trăm nhân viên an ninh bảo vệ trật tự. Tổng giám đốc Cố thị Cố Tư Đình, cùng với phu nhân của chủ tịch tập đoàn Cố thị đích thân đến bệnh viện St.Paul đón ảnh hậu Lăng Nghiên xuất viện…”
“Cố Tư Đình và cô nàng họ Lăng này chắc chắn có quan hệ mờ ám…” Phó Thời Khâm vừa ăn vừa nghiến răng nghiến lợi lẩm bẩm.
Thân ảnh của Cố Tư Đình chỉ xuất hiện mấy giây trên tivi, giơ tay nhấc chân vẫn nhã nhặn lịch thiệp như một quý tộc, đôi mắt từng luôn dừng lại vì cô nay lại dừng lại trên người Lăng Nghiên, người đang ngồi trên xe lăn…
Trái tim đã bị móc ra của cô chắc giờ đang ở trong người cô ta.
Cố Vy Vy nhìn tivi, tay bất giác run lên, đĩa thìa trong tay “choang” một tiếng rơi xuống đất, vỡ tan tành.
Lời nói cuối cùng cô nghe được từ Cố Tư Đinh trong ngày hôm ấy lại vang vọng bên tai.
“Sắp xếp phẫu thuật, lấy ra đi.”
Câu nói này cũng là dấu chấm hết cho hy vọng sống cuối cùng của cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...