Cố Vi Vi kéo khóa vali, mở cửa đi theo Phó Thời Khâm xuống tầng.
Ở tầng dưới, một cụ già gần 70 tuổi đang nói chuyện với Phó Hàn Tranh.
"Ngài Minh, mục đích chúng tôi mời ông đến đây, tôi tin rằng trợ lý Từ đã nói với ông trên đường, ông hãy quan sát bức tranh của Phổ Lợi An này, nói xem đây là bút tích thật hay giả."
"Bức tranh của Phổ Lợi An?" Minh Tông Viễn ngạc nhiên.
Vừa nói, ông vừa lấy kính đọc sách ra và đeo vào, "Hiện tại bên ngoài có rất ít tranh của ngài ấy, vậy mà các ngài vẫn tìm ra được?"
"Nó được chụp bởi một nhà đấu giá ngầm." Phó Hàn Tranh chỉ tay vào bức tranh trên bàn "Ông là một chuyên gia về tranh của Phổ Lợi An, vậy nên chúng tôi mới mời ông đến xem.
Khi Minh Tông Viễn nghe nói đó là bức tranh của Phổ Lợi An, ông phấn khích đứng dậy và đi đến bên bàn, sau khi nhìn kỹ hơn một chút nữa, ông ngã quỵ.
" Thế nào rồi, có phải là đồ thật không? "Phó Thời Khâm nóng lòng đi tới, hỏi.
Minh Tông Viễn tháo kính, quay đầu lại nhìn Phó Thời Khâm với vẻ mặt không vui.
" Các ngài tuổi còn trẻ, muốn tìm tôi để tìm sự vui vẻ? "
Phó Hàn Tranh hơi nheo mắt lại," Ngài Minh muốn nói, bức tranh này..
là đồ giả sao? "
Phó Thời Khâm không tin, anh ta ngó trước bức tranh, giữ chặt lấy Minh Tông Viễn.
" Ngài Minh, xin ngài hãynhìn kỹ lại một chút, nếu không tôi sẽ mang kính lúp tới cho ngài.
Chúng tôi đã mua bức họa này với giá hàng chục triệu, làm sao có thể là giả được? "
" Bao nhiêu triệu? "Minh Tông Viễn không thèm nhìn lại lần nữa, như thể bức tranh sẽ làm bẩn mắt ông.
" Ai có vấn đề về não mà bỏ ra hàng chục triệu đồng để mua một bức tranh giả như vậy? "
Mạnh Như Nhã nhìn Phó Hàn Tranh, có chút bối rối.
" Ngài Minh, mời ông nhìn kỹ lại thêm một lần nữa, ông vừa nhìn đã nói bức tranh này là đồ giả, thật quá cẩu thả mà.
"
Bức tranh này là được cô tìm thây, nếu nó thực sự là đồ giả, cô sẽ phải chịu trách nhiệm.
Kết quả là Mộ Vi Vi không bị xui xẻo nhược lại còn lập công.
Minh Tông Viễn sốt ruột thở dài, xua tay nói.
" Tôi không cần nhìn kỹ lại nữa.
Tôi đã xem bao nhiêu bức tranh của Phổ Lợi An, chỉ cần nhìn thoáng qua là tôi có thể nhận ra.
"
" Hơn nữa, nguyên bản của bức tranh này là bộ sưu tập yêu thích của một người bạn vẽ tranh của tôi.
Tôi đã tận mắt nhìn thấy nó trong nhà của họ.
Họ không phải người thiếu tiền, muốn bán bức tranh cũng không được.
"
Ông rất yêu thích những tác phẩm của Phổ Lợi An, khi nhìn thấy những tác phẩm giả mạo này, ông dường như cảm thấy vô cùng mất mặt.
Phó Thời Khâm nghẹt thở, chờ Minh Tông Viễn đến để xác định bức tranh là chân thực, để anh ta phê bình Cố Vi Vi.
Nhưng bây giờ, bức tranh là giả, anh ta sẽ phải chịu trách nhiệm với tất cả lời nói của mình.
Nhưng người đã bỏ ra cả chục triệu đồng để mang bức tranh giả này về, Mạnh Như Nhã, đuối lí, không dám hé răng nửa lời.
Phó Hàn Tranh ngước nhìn Cố Vi Vi đang đi xuống tầng, đôi mắt anh có chút u ám khó đoán.
" Vi Vi, làm thế nào mà con nhận ra bức tranh này là giả? "Lão phu nhân tò mò hỏi.
Cô biết bản thân không hề học vẽ, bản sao tác phẩm này dám đem ra đấu giá, không biết đã bị lừa bao nhiêu người rồi, nhìn thoáng qua làm sao có thể nhận ra là đồ giả.
" Mẹ tôi rất thích tranh sơn dầu, và bà thường đưa tôi đi xem các triển lãm tranh nước ngoài.
Tôi đã từng xem những bức tranh khác của Phổ Lợi An và thấy rằng chúng có sự khác nhau nên tôi nghĩ đó là tranh giả ", Cố Vi Vi giải thích ngắn gọn.
Thực tế là bản sao gốc của" The Rose"đã được Cố gia bí mật mua cách đây 8 năm và nó đã được treo trong phòng khách của Cố gia.
Cố phu nhân rất yêu thích những bức tranh của Phổ Lợi An, và hầu hết các bức tranh của Phổ Lợi An đều được bà sưu tầm ở nhà.
Minh Tông Viễn được mời đến Cố gia với tư cách là một người bạn vẽ tranh và tận mắt nhìn thấy bức tranh gốc của Phổ Lợi An.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...