Phó Thắng Anh nâng mắt kính, cẩn thận mà nhìn khuôn mặt Phó Hàn Tranh trên di động, vết thương trên môi hiện lên rõ ràng.
"Con có chắc anh trai còn đang có bạn gái không?"
"Chẳng lẽ cha hy vọng anh trai con tìm bạn trai?" Phó Thời Khâm bị cha ruột mình dọa cho sợ hãi, vô cùng nghiêm túc mà nói "Là một cô gái, hơn nữa còn là một cô gái rất xinh đẹp."
Phó Thắng Anh gật đầu, "Vậy là tốt rồi, chỉ cần không phải con gái Cố gia, nó thích cưới ai đều được."
Phó phu nhân liếc nhìn chồng mình, thần sắc nghiêm túc, "Con gái Cố gia thì tuyệt đối không thể, Mộ Vi Vi cũng không được."
Phó Thời Khâm vỗ trán, nhưng hiện giờ người anh trai hắn để ý lại là Mộ Vi Vi.
Hắn đang muốn nói gì đó thì chuông điện thoại lại vang lên.
Vừa thấy tên người gọi lập tức tất cung tất kính mà nghe.
"Anh trai có gì sai bảo?"
"Cô ấy hết cảm lạnh chưa?" Phó Hàn Tranh trầm giọng, dường như tâm trạng không tốt lắm.
"Em không gặp cô ấy, sao em biết được cô ấy khỏi bệnh chưa?"
"Vậy hiện tại em đi xem đi." Phó Hàn Tranh lạnh giọng nói.
"Anh trai của em ơi, bây giờ cũng sắp 12 giờ rồi.
Anh muốn biết như vậy thì tự gọi điện thoại hỏi đi."
Đầu dây điện thoại bên kia, Phó Hàn Tranh trầm mặc một lúc, nói "Cô ấy kéo anh vào danh sách đen."
Trong miệng Phó Thời Khâm còn có cơm, sửng sốt hai giây, cười đến một ngụm cơm phun ra.
Uống miếng nước, gian nan mà nuốt xuống, nhịn cười nói.
"Vậy anh gọi điện thoại ở chung cư đi, bây giờ cô ấy hẳn là đang ở nhà."
Đầu dây điện thoại bên kia lại trầm mặc vài giây, sau đó nói "Đường dây điện thoại bị ngắt rồi."
Phó Thời Khâm che lại di động, cười đến đau bụng, anh trai cũng có hôm nay.
Sao nghe những âm thanh đau buồn này có vẻ sảng khoái thế nhỉ?
"Phó Thời Khâm, em cười một tiếng nữa thử xem?" Phó Hàn Tranh lạnh giọng cảnh cáo.
Tuy rằng hắn không nghe được âm thanh gì, nhưng hắn hoàn toàn có thể tưởng tượng ra bây giờ Phó Thời Khâm đang làm gì.
Phó Thời Khâm hắng giọng một cái, ngừng ý cười "Việc kia..
Hôm nay quá muộn rồi, ngày mai em giúp anh đi xem."
Sao trước kia hắn không cảm thấy Mộ Vi Vi cùng anh trai hắn thú vị như vậy?
"Được." Phó Hàn Tranh nhàn nhạt mà lên tiếng, cắt đứt điện thoại.
Phó Thời Khâm buông điện thoại xuống, hướng tới cha mẹ nói "Nhìn xem, nhìn xem, chúng ta ở nước ngoài còn không gọi điện thoại quan tâm người nhà cảm lạnh bao giờ.
Đãi ngộ kiểu này..
chúng ta đã ai có được đâu?"
"Cảm lạnh?" Phó phu nhân nhớ tới hôm nay ở hội sở nhìn thấy Cố Vi Vi, nghe giọng cô nói chuyện giống như bị cảm lạnh.
Nhưng mau chóng gạt đi hoài nghi trong đầu.
Không có khả năng là cô ấy.
Lúc trước Hàn Tranh phát chán ghét cô ấy như vậy, con trai bà dù thích ai cũng không có khả năng thích nha đầu suốt ngày chỉ biết gây chuyện kia.
Phó Thắng Anh khép lại tờ báo, không khỏi tò mò hỏi "Rốt cuộc là con cái nhà ai, anh trai con chưa nói khi nào mang về nhà ra mắt sao?"
Phó Thời Khâm nhìn Phó phu nhân.
Bà không thích Mộ Vi Vi.
Nếu biết chỉ sợ sẽ chen vào giữa làm khó dễ, vẫn nên để anh trai hắn tự nói với bọn họ thì hơn.
"Hiện tại anh trai con còn chưa theo đuổi được người ta.
Nhưng với hiệu suất làm việc của anh trai con mà nói, con tin rằng rất nhanh sẽ đưa về cho mọi người xem.
Nói không chừng sang năm mọi người đã có thể bế cháu."
Anh trai hắn làm việc chưa bao giờ do dự quá lâu.
Chỉ cần quyết định liền nhất định sẽ đạt được mục đích.
Cho nên Mộ Vi Vi có giãy giụa như thế nào cũng trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của anh trai hắn.
"Thời khâm, con lại đây với ta một chút." Phó lão phu nhân đứng dậy rời khỏi nhà ăn.
Phó Thời Khâm ngoan ngoãn mà đi theo "Bà nội, có chuyện gì mà phải gọi con ra ngoài vậy?"
Phó lão phu nhân nhìn chung quanh, xác định không có người mới nhỏ giọng nói, "Con vừa rồi nói..
Là Vi Vi sao?"
Phó Thời Khâm nặng nề mà gật đầu, "Bà nội, người thật có hỏa nhãn kim tinh, tuệ nhãn như đuốc, nhìn rõ mọi việc.."
Phó lão phu nhân vui mừng mà cười, tự hào không thôi mà nói "Ta biết mà, ánh mắt ta đâu có kém." .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...