Trở về đến phòng khuôn mặt Ngọc Lam bỗng biến sắc, nhận thấy sắc mặt chủ tử thay đổi bỗng thấy đươc chuyện chẳng lành A Nhược cũng không dám lên tiếng nói lung tung.
“Gọi Thập Nhất tới đây” Ngọc Lam giọng nói chứa đầy sự băng lãnh
A Nhược vội dừng lại hành động của mình cúi đầu “Tuân mệnh” sau đó đi nhanh ra khỏi phòng. Sau một hồi A Nhược quay lại bện cạnh còn có một người, nữ nhân mang một bộ y phục màu đen quỳ trên đất. Trên đường đến đây nàn đã được A Nhược nói về tâm trạng công chúa hiện giờ không tốt nên mọi hành động đều phải cẩn thận.
“Thập Nhất tham khiến công chúa” cô cúi đầu không dám ngẩng mặt lên nhìn Ngọc Lam
Công chúa thường sẽ giao vài nhiệm vụ quan trọng cho Thập Nhất bình thường cũng sẽ không triệu nàng đến gấp như vậy phải chăng đã có chuyện gì, ‘chẳng nhẽ người đó gặp chuyện’ vài ngày trước nàng được giao nhiệm vụ đi ám sát ngũ hoàng tử nàng cũng không hiểu tại sao công chúa lại làm như vậy. Tuy nhiên công chúa lại nói rằng không được gây tổn thương cho người đó. Hai hôm trước Thập Nhất nhớ hình như hắn bị thương rồi. Linh cảm như công chúa gọi mình đến là có liên quan đến chuyện này
“Ngươi biết vì sao ta gọi ngươi đến đây” Ngọc Lam lạnh lùng nói
“Thuộc hạ không biết” Thập Nhất cúi đầu nói
"Người ấy đã bị thương chắc hẳn ngươi cũng biết" Ngọc Lam nói tiếp “Dường như lời nói qua ta chỉ là gió thoảng qua tai” Ngọc Lam ngồi trên chiếc ghế có chiếc bàn đặt gần cửa sổ, nàng đặt một tay lên bàn, một tay kia cầm cuốn sách ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn chưa rời khỏi cuốn sách.
“Công chúa mong người ta mạng” Thập Nhất vội dập đầu xuống nền nhà.
Cô hiểu tính cách của công chúa, Ngọc Lam sẽ không để người khác có cơ hội lần thứ hai, hơn nữa cực kì ghét những người khác làm trái lại ý mình.
“Ngươi còn nhớ quy tắc ta đặt ra” Ngọc Lam nói
“Đương nhiên Thập Nhất nhớ” cô vẫn quỳ trên sàn nhà cúi đầu nói
“Vậy thì theo đó mà làm đi” Ngọc Lam không nhanh không chậm nói
A Nhược đứng một bên như vậy nghe được tất cả đoạn hội thoại giữa hai người ‘Nếu vậy chẳng phải công chúa muốn lấy mạng Thập Nhất’
“Công chúa nể tình Thập Nhất đi theo người nhiều năm người tha cho cô ấy đi” A Nhược cũng quỳ xuống nói
“Quy tắc đặt ra ta cũng không ép các ngươi đồng ý là các ngươi tự nguyện chấp thuận, nếu như giờ vi phạm thì chiếu theo đó mà làm thì có gì sai sao” Ngọc Lam lúc này buông cuốn sách trên tay xuống nhìn hai người đang quỳ trên sàn nhà
“Công chúa, xin người suy xét lại” A Nhược quỳ trên sàn nhà từ từ bò tới phía Ngọc Lam.
Dẫu gì A Nhược cùng tam ảnh đã đi theo công chúa cũng đâu đó cũng hơn chục năm, nay nếu công
chúa thật sự giết Thập Nhất thì tam ảnh chỉ còn lại hai người. A Nhược vẫn biết công chúa là chủ tử của họ có thể quyết định tính mạng mọi người, cũng biết Thập Nhất đã làm sai nhưng thực sự nếu công chúa làm vậy..A Nhược khẽ thở dài
“Công chúa thiết nghĩ nếu đã làm sai cũng nên cho cơ hội sửa lại”
“Vậy Thập Nhất ngươi có muốn có cơ hội sửa lại”Ngọc Lam lại quay sang hỏi Thập Nhất
“Thuộc hạ một lòng trung thành với công chúa, chỉ cần người nói gì Thập Nhất đều sẽ nghe theo”
“Tốt lắm, vậy ta nói muốn lấy mạng ngươi thì sao” Ngọc Lam hạ thấp giọng nói
A Nhược bị những lời nói của Ngọc Lam làm cho nghẹn lời, chỉ dám quỳ ở một bên không dám lên tiếng.
“Nếu công chúa đã nói vậy Thập Nhất không thể không nghe theo”
“Vậy thì ngươi biết nên làm gì rồi” Ngọc Lam quay người lại cầm sách lên tiếp tục đọc
Thập Nhất nàng đã theo công chúa nhiều năm như vậy nhưng cuối cùng người lại vì một tên hoàng tử
Ân Quốc mà giết nàng, nếu công chúa không muốn dùng đến mình nữa quân muốn thần tử thần không tử thần bất trung
Thập Nhất quỳ trên sàn cúi đầu từ từ đưa đoản đao lên “Công chúa Thập Nhất dù chết cũng một lòng trung thành với người”
“Thập Nhất” A Nhược thốt lên sau đó quay sang nhìn Ngọc Lam “Công chúa” vẫn thấy Ngọc Lam tĩnh lặng như nước dường như không để ý đến lắm
Một đường loé sáng chói lên thanh đoản đao chỉ còn cách cổ Thập Nhất vài xăng ti mét
“Được rồi” Ngọc Lam nói tay hạ cuốn sách xuống
“Ngươi chết rồi ai làm việc cho ta nữa” nói rồi Ngọc Lam đưa ánh mắt liếc nhìn hai người đang
quỳ dưới sàn nhà
“Sẽ không có lần sau” sau đó Ngọc Lam đưa tay lên vẫy nhẹ vài cái biểu thị như người quỳ dưới
đó có thể đi rồi
Thập Nhất thở nhẹ một hơi nặng nề, cất đoản đao lại nặng nhoc đứng lên
“Đa tạ công chúa, Thập Nhất sẽ hành động cẩn thận lại không để người thất vọng” cô đi lùi từng
bước ra đến ngoài cửa sau đó mới dám xoay người biến đi mất.
“Công chúa” A Nhược quỳ trên nền nhà cũng chưa dám đứng dậy
“Không phải
ban nãy còn rất mạnh miệng sao” Ngọc Lam tới bàn ngồi xuống rót một ly trà
“Công chúa ban nãy tình hình quá vội vàng nên” A Nhược ấp úng nói
“Đứng lên đi, nói sao lại làm như vậy” Ngọc Lam cầm ly trà lên nhấp một ngụm
Cảm thấy cơn lửa trong công chúa cũng không còn nhiều A Nhược đánh liều hỏi “Công chúa người
là đang để ý đến điện hạ sao” A Nhược nói xong không quên chầm chậm liếc mắt lên đánh giá biểu cảm Ngọc Lam, trên mắt cũng xuất hiện vài giọt mồ hôi lạnh
Nghe câu hỏi A Nhược lông mày Ngọc Lam khẽ động người ngoài không để ý thì khó mà có thể thấy được, nhưng A Nhược đã đi theo Ngọc Lam lâu như vậy chút biến động này đều bị A Nhược thu vào tầm mắt
Vừa được đứng dậy, nhưng thấy Ngọc Lam phản ứng như vậy A Nhược bị doạ vội quỳ xuống tiếp “Nô tì nói sai rồi”
“Mục tiêu của ta đến Ân Quốc là nhằm vào hắn, nếu hắn bị sao chẳng phải mọi kế hoạch đều đổ xuống sông xuống biển sao” Ngọc Lam chậm rãi nói “Đừng có sơ hở là cứ quỳ như vậy, người khác nhìn vào lại nghĩ ta bắt nạt ngươi”
“Vâng, nô tì nhớ rồi” A Nhược từ từ đứng dậy, cánh tay nặng nhọc giơ lên lau vài giọt mồ hôi
‘Ta có để tâm tới hắn sao’ nàng nở một nụ cười chế giễu trong lòng.
Khôn Ninh cung
“Ngọc Nhi con có bị thương không, người đâu mau gọi thái y đến kiểm tra cho trưởng công chúa” Dương hoàng hậu nghe nói Linh Tê cung có thích khách, hận không thể vội chạy ngay sang sau khi nghe người báo tới, bà ta chuẩn bị bước ra khỏi Khôn Ninh cung thì thấy Nghi Ngọc đã đến, liền vội chạy tới ôm Nghi Ngọc sau đó nói.
“Mẫu hậu nhi
thần không có bị sao cả” Nghi Ngọc bị ôm đến ngạt thở liền đưa tay lên giải thoát
bản thân mình khỏi vòng tay mẫu hậu
“Không sao là tốt rồi” Dương hoàng hậu nói
“Nhưng mà mẫu hậu, ngũ hoàng huynh vì cứu con nên đã bị thương rồi” Nghi Ngọc càng nói đôi mắt lại càng đỏ “Tay huynh ấy vì cứu con nên bị thương rất nặng”
“Con không sao là mẫu hậu an tâm rồi, còn về phía ngũ hoàng huynh gọi thái y đến coi là được rồi” Dương hoàng hậu thấy nhi tử của mình không bị thương liền thở phào nhẹ nhõm, còn về phần khi nghe Nghi Ngọc nói Viễn Ninh bị thương thì khẽ cau mày lại.
“Ngọc nhi chưa kịp gọi thái y huynh ấy đã đi rồi, cũng không biết bây giờ huynh ấy ra sao” Nghi Ngọc cúi mặt xuống buồn nói
“Ngày mai mẫu hậu sẽ cho người của thái y viện đến coi cho ngũ hoàng huynh” nói rồi bà ta đưa tay
lên xoa đầu Nghi Ngọc
“Các ngươi đưa công chúa vào trong nghỉ ngơi trước đi” Dương hoàng hậu quay sang nói với đám tì nữ
“Ngọc Nhi con vào trong nghỉ ngơi đi, mẫu hậu còn có việc lát nữa sẽ qua thăm con” nói rồi bà ta nở nụ cười chìu mến của một người mẹ dành cho đứa con mà mình yêu thương.
“Vậy mẫu hậu Ngọc nhi đi trước, người đừng quá lao lực” Nghi Ngọc nói xong quay người đi cùng đám cung nữ.
Trở lại chính điện.
“Nương nương chuyện có thích khách lần này thật sự quá nguy hiểm” Lưu cô cô đứng một bên nói
“Lưu cô cô cho người đi điều tra xem thích khách này là từ đâu tới, tại sao lại xuất hiện ở Linh Tê cung” Dương hoàng hậu ánh mắt xa xăm suy nghĩ
“Vâng. Nương nương chẳng nhẽ trong cung đã có người bắt đầu ra tay rồi sao” Lưu cô cô nói
“Hành tung như vậy sẽ không phải là bọn họ” Dương hoàng hậu đưa tay lên xoa thái dương
“Nếu không phải các vị phi tần trong cung ra tay, vậy là ai chứ” Lưu cô cô cúi đầu xuống
“Phải rồi cho người điều tra xem tại sao ngũ hoàng tử lại xuất hiện ở Linh Tê cung vào lúc đó” Dương hoàng hậu dựa một tay lên bàn chống đầu nói
“Vâng, nô tì đi ngay” Lưu cô cô cúi người lùi đi
…………………………………..
“Aiz da ngự thiện phòng nấu ăn sao mà lâu vậy chứ, làm ta đói muốn chết rồi đây” Viễn Ninh nằm trên giường hai ngày nay chưa có hạt cơm vào bụng, nàng đợi đã hơn hai canh giờ mà vẫn chưa thấy đồ ăn được đem lên nhịn không nổi mà mắng.
“Điện hạ ngự thiện phòng sắp nấu xong rồi người cố chờ thêm lát nữa” tiểu Trung tử cúi đầu khuôn mặt nhăn nhó vì sợ nói
“Ngươi nói như vậy đã mấy lần rồi, ta cũng sắp chết vì đói đến nơi rồi đây” nói rồi còn không quên đem chiếc gồi đang tựa ném vào mặt tiểu Trung tử.
Tiểu Trung tử không dám phản kháng chỉ đứng ở hứng chọn chiếc gối vào mặt
“Điện hạ người bớt giận” tiểu Trung tử cúi mặt nói
Ngọc Lam từ ngoài đã nghe thấy giọng Viễn Ninh không khỏi cau mày lại “Có chuyện gì vậy”
“Công chúa, chuyện là ngự thiện phòng chuẩn bị đồ ăn có chút lâu nên điện hạ” tiểu Trung tử không dám nói tiếp
Ngọc Lam thấy được khuôn mặt khó xử của tiểu Trung tử liền đưa tay ra hiệu cho hắn ra ngoài. Thấy vậy tiểu Trung tử như được giải thoát liền chạy một mạch ra ngoài.
Ngọc Lam nhặt chiếc gối trên sàn nhà lên tiến lại gần giường “Điện hạ tức giận như vậy sao” nói xong liền đặt chiếc gối trở lại sau lưng Viễn Ninh. Viễn Ninh thấy vậy cũng không dám lên tiếng thêm nữa chỉ lặng lẽ làm theo
“Ngự thiện phòng nói chuẩn bị đồ ăn nhưng đến giờ ta vẫn chưa có gì xuống bụng” Viễn Ninh nói xong vô thức nhìn xuống chiếc bụng trống rỗng của mình
Ngọc Lam thấy vậy không nhịn nổi cười khẽ một tiếng “Coi bộ dạng này của người hẳn là đói quá đi”
“Đương nhiên rồi”
Hết Chương.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...