Dường như hôm nay hoàng cung yên ắng hơn hơn mọi ngày, bước từ từ nên nền gạch ngắm nhìn khung
cảnh xung quanh. Mặc dù đã ở trong hoàng cung lâu như vậy nhưng số lần Viễn Ninh đi lại ở đây lại chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Dẫu gì hôm nay cũng không có việc gì làm chi bằng dạo một vào quanh hoàng cung xem sao.
Lê đôi chân nặng nhọc của mình trên nền gạch, Viễn Ninh cũn không biết mình đã qua những đâu,
khi dừng chân lại thì nàng đã thấy bản thân mình đang ở trong một chiếc đình, đưa mắt quét qua nhìn khung cảnh xung quanh một lượt.
Dường như chủ nhân ở đây rất yêu thích hoa chăng?
Hai bên lối đi đến chiếc đình đều được bao phủ bởi một loại hoa nào đó màu trắng xen lẫn hồng nhạt, từ nhỏ Viễn Ninh vốn không mấy chuộng các loại hoa, nên cũng chẳng muốn nghiên cứu chúng, nhìn thấy loài hoa trước mặt Viễn Ninh cũng chỉ lắc đầu.
Hơn nữa người này có lẽ dường như rất thích trúc, xung quanh Viễn Ninh trên đường tới đây cũng
thỉnh thoảng nhìn quang cảnh xung quanh thấy được những bụi trúc mặc dù không quá lớn nhưng cũng được trồng rất nhiều ở nơi đây.
Không một bóng người ngoại trừ Viễn Ninh ra, khung cảnh yên ắng lạ thường, đang chìm vào trong
suy nghĩ, lúc này cũng có vài tiếng động vang lên.
Là tiếng của nữ nhân hơn nữa còn khá nhỏ, nói nhỏ thì cũng không đúng dường như có hai âm thanh vang lên một
giọng thì khá trưởng thành, còn một giọng vẫn còn mang chút non nớt tinh nghịch.
Đã đến nơi của người ta, hiện giờ cũng đang có người ở nơi đây, không vào chào hỏi chút mà bỏ đi
cũng có hơi thất lễ. Nghĩ rồi Viễn Ninh tiến lên phía trước men theo mơi phát ra âm thanh đi đến.
Trước mặt là hai nữ nhân, một người khoảng chừng 13 tuổi, người còn lại Viễn Ninh đoán đâu đó
bằng tuổi nàng mười sáu, mười bảy. Hai người bọn họ đang nói chuyện gì đó trông thực sự rất vui vẻ.
Nữ nhân nhỏ tuổi đó Viễn Ninh nếu đoán không lầm thì người này là trưởng công chúa, là vị công
chúa đầu tiên của Dương hoàng hậu Nghi Ngọc, còn nữ tử bên cạnh Viễn Ninh chưa từng gặp qua. Có thể nói chuyện như vậy với trưởng công chúa như vậy có thể là ai cơ chứ.
“Vi tâm tỷ, giống hoa tỷ đem cho ta giờ đã mọc rồi” Nghi Ngọc chỉ tay vào đám hoa trước mặt nói
“Loài hoa này thực khó trồng, vậy mà muội cũng có thể gieo chúng lớn được” nữ nhân đưa tay lên
sờ vào bông hoa đang nở.
“Thực ra muội phải nhờ đến mẫu hậu mới có thể đem chúng lớn được như ngày hôm nay” Nghi Ngọc
cười nói
Hai người họ dường như không phát giác được Viễn Ninh đang tới gần
Tới gần hơn nữa thì Viễn Ninh có thể thấy rõ cây hoa đó, cho dù không am hiểu về hoa nhưng
nàng cũng biết được đó là hoa gì, mẫu phi nàng là người Hạ Quốc loài hoa đó cũng bắt nguồn từ Hạ Quốc mà ra. Trước kia mẫu phi nàng thường trồng hoa linh lan ở hậu hoa viên của Trữ Tú cung, hoa này thực khó dưỡng, sau khi mẫu phi nàng qua đời hoa linh lan đó cũng tự khô héo, sau này cho dù nàng cố gắng dưỡng bao nhiêu cũng
không thể nào lên được.
“Hoa linh lan không dễ dưỡng hoàng muội có thể dưỡng được nó lớn như vậy thật khâm phục” Viễn Ninh cuối cùng cũng lên tiếng
Nhận thấy có giọng người vang lên hai nữ nhân cùng giật mình theo phản xạ quay đầu sang nhìn nơi phát ra âm thanh
“A..Thì ra là ngũ hoàng huynh” Nghi Ngọc tươi cười giọng lanh lảnh nói
Viễn Ninh gật đầu, theo thói quen nở một nụ cười sau đó lại gần. Mặc dù Thái tử Viễn Trưng và hoàng hậu luôn không có thiện cảm thậm chí đôi lúc còn gây khó dễ cho nàng, nhưng Nghi Ngọc thì khác. Mặc dù là trưởng nữ của Dương hoàng hậu nhưng đối với Viễn Ninh cũng thực tốt, trong mắt Viễn Ninh, Nghi Ngọc thực sự là một công chúa hồn nhiên, hoạt bát. Hơn nữa Nghi Ngọc đối xử với nàng còn thực sự tốt, quan hệ giữa hai người thực sự rất giống hai huynh muội ruột.
“Vi Tâm tỷ đây chính là ngũ hoàng huynh của ta” nàng quay sang nhìn nữ nhân tên Vi Tâm nói
“Thần nữ, Vi Tâm tham kiếm ngũ điện hạ” cô khẽ cúi đầu, đưa hai tay đặt lên nhau nhẹ nhàng hành lễ
“Ngũ ca đây chính là biểu tỷ của muôi, tỷ ấy là Vi Tâm” Nghi Ngọc nhanh nhẹn nói
“Người ta đã nói tên rồi, còn cần muội nhắc lại sao” nói rồi Viễn Ninh đưa tay lên búng nhẹ vào trán Nghi Ngọc
“Ây…ngũ ca sao huynh lại đánh muội” Nghi Ngọc đưa tay lên xoa trán ấm ức nói
“Thì ra là trưởng nữ nhà công bộ thượng thư đại nhân”
Viễn Ninh theo phép quay mặt sang nhìn Vi Tâm gật đầu một cái. Tiện thể cũng đánh giá người trước mặt, dung mạo thanh thoát, cũng coi là một tuyệt sắc giai nhân, ước chừng một, hai năm nữa tuyệt nhiên là mỹ nhân khuynh sắc, khuynh thành. Nhìn người trước mắt, hình ảnh Ngọc Lam lại thoáng lên trong tâm trí Viễn Ninh. Nếu so với Ngọc Lam thì người này còn phải kém mấy phần. Nghĩ rồi Viễn Ninh lắc đầu, 'sao mình lại có thể tưởng tượng ra cô ta chứ'
Vi Tâm chính là trưởng nữ nhà bộ hộ thượng thư, là cháu gái Dương hoàng hậu. Theo quy tắc, công bộ thượng thư chính là cữu cữu của Nghi Ngọc, còn Dương hoành hậu là cô mẫu của Vi Tâm
Vi Tâm nhiều lần vào cung, đôi lúc cũng có lần tham gia yến tiệc của hoàng thân, cũng đã điểm mặt qua các vị hoàng tử nhưng chưa từng thấy mặt ngũ hoàng tử trước đây. Đây là lần đầu nàng gặp Viễn Ninh. Nghe nói ngũ hoàng tử luôn chỉ ở trong cung của mình ít khi ra ngoài, cũng không biết là người như thế nào, nàng nghe người khác đồn, ngũ hoàng tử không biết cưỡi ngựa trong ngày đại hôn còn ôm khư khư cổ ngựa vì sợ té, có người lại nói ngũ hoàng tử ở mãi trong cung không ra ngoài coi chừng là vì có bệnh ốm yêu xanh xao hay sợ khuôn mặt xấu không dám ra ngoài gặp người.
Nhưng hôm nay được tận mắt gặp, xem ra những lời đồn trước đó đều là bịa đặt cả Ngũ hoàng tử nước da trắng dường như hưởng thụ từ mẫu phi của mình, cũng không ốm yếu xanh xao hơn nữa dường như mọi vẻ đẹo trên người Viễn Ninh đều mang trên mình đường nét của người Hạ Quốc nhiều hơn là Ân Quốc.
“Đây là hoa linh lan chỉ có ở Hạ Quốc muội lấy nó ở đâu vậy” Viễn Ninh nhìn đám hoa linh lan trong chậu giương giọng lên hỏi Nghi Ngọc Nghi Ngọc biểu cảm ngạc nhiên nói “Thì ra hoa này tên là linh lan” sau đó nói thêm “ Giống hoa này là Vi Tâm tỷ tỷ cho muội” sau đó Nghi Ngọc cười lên chỉ tay qua phía Vi Tâm
Viễn Ninh theo bản năng nhìn theo hướng tay của Nghi Ngọc nhìn sang Vi Tâm. Vi Tâm thấy vậy cúi
mặt xuống nại ngừng không dám nhìn thẳng Viễn Ninh sau đó nhỏ giọng nói
“Loại hoa này cũng là phụ thân đưa cho ta, ta cũng không biết hoa này bắt nguồn từ Hạ Quốc. Chỉ thấy phụ thâm đem về trồng lên thấy nó thực đẹp, sau khi biết trưởng công chúa thích hoa liền đem vào trong cung cho người”
“Vậy không biết Vi Tâm cô nương còn có giống của loại hoa này không” sau khi hoa linh lan ở Trữ Tú cung khô héo, nay Viễn Ninh cũng muốn thử trồng lại nó xem sao, nhỡ như có thể trồng lại nàng thật sự muốn đem một chút hoa này đến lăng mộ của mẫu phi mình.
“Trong phủ của cha ta còn rất nhiều, nếu như điện hạ muốn thì lần sau Vi Tâm sẽ đem vào cung một chút cho ngài” Vi Tâm vẫn cúi đầu xuống nói chuyện
“Thật sao, cho ta đa tạ cô trước vậy” Viễn Ninh vỗ tay lại cười lên như một đứa trẻ được nhận quà, hí hửng nói “Phải rồi Vi Tâm cô cứ đem nó đến chỗ Nghi Ngọc sau đó ta sẽ tự qua đây lấy”
Vi Tâm lúc này cũng ngước đầu lên nhìn, thấy Viễn Ninh cười vui vẻ hơn nữa trong ánh mắt còn chứa đựng đầy sự mong đợi. Mọi hành đông của Viễn Ninh đều được Vi Tâm thu vào trong tầm mắt, nàng cứ như vậy quan sát Viễn Ninh.
“Thực lâu rồi không gặp huynh” Nghi Ngọc cười nói “Ngũ ca sau này huynh có thể đi ra ngoài nhiều hơn có được không”
“Ta không giống muội, ta còn bận nhiều việc không thể ra ngoài chơi được” Viễn Ninh chỉnh lại giọng nghiêm túc nói
“Ò” Nghi Ngọc thốt lên một tiếng thất vọng “Nhưng mà sau này nếu có thời gian rảnh huynh có thể qua chơi cùng muội có được không”
“Tới lúc đó ta sẽ xem xét” Viễn Ninh đưa tay lên vờ như suy nghĩ nói
“Muốn ở trong cung với thê tử thì nói thẳng ra luôn đi, còn phải giả vờ”Nghi Ngọc bĩu môi châm chọc
Viễn Ninh lại lần nữa đưa tay lên gõ vào trán Nghi Ngọc “Không được ăn nói lung tung”
“Không nói thì không nói” Nghi Ngọc bĩu môi sau đó nói tiếp “Ngũ ca sau này huynh có thể đưa hoàng tẩu qua cho muội gặp được không vậy” Nghi Ngọc nói với ánh mắt mong đợi
“Không được” Viễn Ninh dứt khoát nói
“Ngũ ca ích kỷ” nói rồi nàng quay mặt sang một bên giả vờ giận dỗi còn không quên thêm một câu “Chẳng nhẽ ta lại không biết tự mình qua Thái Hoà cung gặp hoàng tẩu hy sao” nói xong còn cười lên đắc ý.
Vi Tâm đứng một bên nghe toàn bô đoạn hội thoại giữa hai người tâm trạng đang cao hứng bỗng chốc trùng xuống, nàng thở nhẹ một tiếng.
‘Vút’
Từ trong bụi trúc một mũi tên bay qua sượt qua mặt Viễn Ninh sau đó cắm vào trên thân cây ở
gần đó.
"Có thích khách"
Hết chương
Viễn Ninh: vợ đẹp thì mình phải giấu:))
Nghi Ngọc: mai phải qua Thái Hoà cung để coi hoàng tẩu đẹp cỡ nào
Viễn Ninh: Tô Mạt đóng cửa thả chó
Tô Mạt: ".."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...