Gần đây Bắc Kinh
thường xuyên xảy ra tình trạng nóng như lò tắm hơi. Liên tục mấy ngày,
An An cảm thấy nóng đến chết người. Chuyện gì không vừa ý là cô nổi
khùng lên khiến người bên cạnh không dám tới gần, chỉ sợ sơ ý một chút
là cô sẽ biến thành mèo xù lông, giơ móng giơ vuốt nhào tới ngay lập
tức.
Mấy ngày nay ai mà không nóng, chỉ là gần đây mức độ cảm xúc của An An có vẻ khá lớn, gần như nảy sinh hiện tượng của chứng điên
cuồng nhẹ.
Sau khi mọi người bị thương nhẹ vài lần, ai cũng khôn ngoan mà tránh đụng chạm tới cô.
(Mọi người cũng có thể tự động bổ sung não bộ, biến đụng chạm trở thành phối hợp.)
Chu Tiến đứng trước miệng máy điều hòa không khí đang thổi ra khí lạnh. Có
thể nói toàn bộ phòng tiêu thụ, người nóng nhất chính là anh ta, toàn
thân tỏa ra hơi nóng. Vào những ngày nóng như vậy còn mặc một cái quần
dài, tuy là vật liệu mỏng, nhưng mồ hôi vẫn thấm ướt dính lên đùi.
Một tay An An cầm ly nước lạnh, một tay cầm tờ giấy quạt quạt.
“Shit, ông trời muốn chơi cái gì vậy chứ!”
Không ai để ý đến cô. Mọi người đứng yên lặng cùng trên một trận tuyến. Ngay
cả Bình Tử thường ngày nói sao nghe vậy cũng sớm tránh xa, chỉ sợ không
cẩn thận sẽ rước họa vào thân.
"Nhà nước có chính sách, nhiệt độ cao hơn bốn mươi độ sẽ cho nhân viên nữa ngày ‘nghỉ nóng’
Bình Tử vẫn là không nhịn được, rụt cổ lại, run run rẩy rẩy nói: “Ngoại trừ
sắt thép, hầm mỏ, xây dựng ra, các ngành khác không thể.” Cô đã từng
trải qua, cho nên muốn thay thế An An đính chính.
Tất cả mọi người đưa mắt liếc trộm Bình Tử, xem cô làm sao bị con mèo con xử trí, nhưng bất ngờ phát hiện An An rất bình tĩnh.
Mậu Ninh tinh mắt, liếc mắt một cái nhìn về phía ngoài cửa, trong bụng nghĩ Bình Tử có thể được cứu rồi.
Thật ra thì An An cũng đã nhìn thấy, bởi vì chỗ cô đứng đối diện với cửa
ngoài. Nếu không nhìn thấy, cô đã sớm nhào tới nhéo bầm người Bình Tử
rồi.
“Cái vị ‘Thượng Đế’ không thể đụng chạm đã tới rồi. Tự mình cầu may mắn đi. Mậu Ninh chấp hai tay thành chữ thập cầu nguyện, sau đó nhìn Bình Tử cười cười.
Bên ngoài cửa sổ xe A8, An An đã leo
lên lưng cọp thì không thể xuống, bây giờ lên xe cũng không được, không lên cũng không được. Mọi ánh mắt đều đang nhìn cô chằm chằm, cô nên
giải thích như thế nào, ban ngày ban mặt, không biết xấu hổ leo lên xe
của vị ‘đại gia’ này, làm như là cô trèo tường không bằng.
Một
lúc sau, cửa sổ xe được hạ xuống, một luồng khí lạnh từ bên trong xe
tràn ra ngoài. Trong nháy mắt, An An cảm thấy thế giới của cô đã được
cứu rồi. ‘Rốt cuộc’ An An bỏ qua tất cả sĩ diện, vừa mới chuẩn bị mở cửa thì nghe người đàn ông mở miệng nói: “Thay đồ đi đã.”
An An thầm nghĩ, lại là chiêu này nữa. Nhưng anh đã từng nói qua, không thích cô
mặc đồng phục làm việc, bởi vì váy vừa ngắn lại vừa mỏng. Được rồi, thật ra thẳng thắn mà nói, Uông Thanh Mạch chính là độc.tài.
Xoay
người lại đem quần áo đi thay. Buổi sáng hôm nay mặc một cái áo đầm màu
xanh, ngắn tới đầu gối, cổ chữ V. Đúng rồi, đây là đồ lúc trước Nham Tử
mua cho cô lúc anh ấy trở về, cô yêu thích nó vô cùng đấy.
Vẻ mặt tươi như hoa của An An biểu đạt một cách rõ ràng, cơ hội ‘trèo tường’ của cô muốn đã tới.
Mọi người vui vẻ tiễn cô đi. Hà hà, dường như không mấy ai yêu thích bạn nhỏ An An cả.
(Bình Tử âm thầm lén lút nói: cô là một người đàn bà chanh chua)
Sau khi An An ra ngoài, lật đật chạy vọt tới bên cạnh xe. Vừa mới đưa tay
mở cửa xe thì người ở bên trong đã muốn cho xe chạy đi. An An cười hắc
hắc, ‘trượt’ một cái, chui vào trong xe.
Dường như hôm nay Uông Thanh Mạch rất thích cách ăn mặc của An An, thuận tay kéo An An đang ngồi kế bên ôm vào lòng.
Không cần phản kháng cũng không nên phản kháng, như vậy nhăn nhó làm gì. Cho
nên An An thoải mái ngồi dựa nữa người trong lòng Uông Thanh Mạch.
Mắt to chớp chớp, liếc tới liếc lui, xe quẹo nhưng rõ ràng là không phải
trở về biệt thự, cô cũng không biết cụ thể là đang đi về hướng nào. Hỏi, đó là chuyện vô nghĩa trong vô nghĩa, cô lười làm những chuyện vô ích.
Hơi lạnh trong xe thoải mái, con người an nhàn, mệt mỏi lại đánh tới một
lần nữa. Tinh thần ểu oải, không biết từ lúc nào mà An An vùi người vào
lòng của Uông Thanh Mạch.
Khi xe ngừng lại thì An An mơ màng ngáy ngủ nhìn mình, được lắm, toàn thân nằm dài lên người của người đàn ông. Quần áo của Uông Thanh Mạch đã khoác lên bụng của mình không biết từ
lúc nào.
Sắc mặt của An An hơi xấu hổ, lật đật lăn một vòng ra
khỏi lồng ngực của anh. Sau đó dán mặt vào cửa sổ xe nhìn ra ngoài, thì
ra bệnh viện quân đội.
Trong bụng oán thầm, Uông Thanh Mạch bị bệnh
gì đây mà đi khám bệnh? Còn mang mình tới nữa làm gì. Ai da, không phải
là đi khám phụ khoa đó chứ.
Mình không có bệnh mà.
An An
hoảng sợ trừng mắt nhìn người đàn ông ở bên cạnh, bàn tay nhỏ bé vội
vàng ôm lấy ngực của mình, thái độ cứng rắn hung hăn nói: “Tôi không có
bệnh!”
Từ đầu tới cuối, khuôn mặt của Uông Thanh Mạch không hề
thay đổi, không vui không buồn, không nhanh không chậm, thỉnh thoảng
nghiêng mặt nhìn cô, thờ ơ, không có cảm xúc.
Một lần nữa, hai
người chống mắt nhìn nhau. Cuối cùng, An An chịu thua, bĩu môi, khóe mắt long lanh chực khóc nhìn Uông Thanh Mạch.
Bộ dạng con mèo con kia thật khiến người ta động lòng mà.
Khóe môi Uông Thanh Mạch khẽ nhếch lên, sửa lại quần áo đã bị nhen nhúm, mở cửa xe rồi bước ra ngoài.
Người vừa rời khỏi, An An đã bật người dậy, tinh thần dồi dào, kề mặt trên cửa sổ xe, nhìn về hướng người đàn ông đang đi.
Cười hắc hắc đắc chí. Thật ra thì Uông Thanh Mạch rất dễ đối phó mà. Chỉ cần ngoan ngoản một chút, tỏ ra yếu đuối một chút, đừng có tranh cãi với
anh ta, anh ta sẽ đối với cậu ‘muốn gì được đó’.
Có điều, Uông
Thanh Mạch đến bệnh viện để làm gì, chẳng là anh có bệnh à? Ah, chuyện
này nhìn không ra nha. Tướng mạo của anh tráng kiện như thế,vừa nhìn đã
thấy tràn đầy sức lực. Bệnh tình như thế nào mà để virus ăn mòn bên
trong cơ thể của anh, không thể sống nữa.
Cô tính mở cửa xe đi
xuống một chút, nhưng cửa xe vừa mở thì một luồng khí nóng oi bức đập
thẳng vào mặt khiến cô choáng váng, vội vàng chui trở lại.
“Mấy hôm nay cần phải giữ gìn tính mạng thôi.”
“Đúng vậy ạ. Ngày thường cần chú ý đề phòng trúng gió.” Thiệu Dương đang phía trước một câu.
Trận khí nóng vừa rồi khiến An An từ từ chậm rãi trường cái đầu về phía
trước, chọc chọc bả vai của người ngồi phía trước, trêu ghẹo nói: “Bình
thường, cậu đối với thủ trưởng phu nhân của các cậu lúc nào cũng như vậy phải không?
Thiệu Dương kìm nén đến nổi mặt mày đỏ bừng, không nói được câu nào.
An An vỗ vỗ bờ vai của anh, ra vẻ thông cảm mà nói một câu: “Tôi xem thủ
trưởng phu nhân của các cậu cũng không chung đụng tốt bằng tôi.”
Ngồi chơi một lát cảm thấy buồn chán, An An lấy điện thoại di động từ trong
túi xách ra, gửi cho Nham Tử một tin nhắn. Phải rồi, tuy nói rằng ‘một
cước khóa hai thuyền’ (bắt cá hai tay) là không tốt, nhưng mà lúc này,
cô thật là nhớ tới ông xã rồi.
Ngắn gọn vài chữ: “Ông xã, em nhớ anh lắm.”
Tốt rồi! Tin tức này vừa gởi đi thì biệt tăm biệt tích.
Mười mấy phút sau, Uông Thanh Mạch mang theo một luồng khí nòng, ngồi vào trong xe.
An An hết sức biết điều, ngồi sát vào bên trong, nhường chỗ cho anh. Thật ra thì cô sợ hơi nóng nướng khét mình.
Mục tiêu xe đi lần này là trở về biệt thự. An An cầm một quyển tạp chí quân sự, lật lật.
Một bài tin tức có nội dùng về chiến tranh thu hút sự chú ý của cô. Uông
Thanh Mạch nhìn cặp mắt chăm chú của cô, thái độ trở nên dịu dàng, khẽ
nhếch môi, vươn tay ra ôm người kia vào trong ngực.
Nhìn thấy nội dung thì Uông Thanh Mạch lấy lại cuốn tạp chí. Sau đó, lật vài trang ở phía sau, rồi nhét vào trong tay cô.
An An cười ha hả, nhắm ngực Uông Thanh Mạch đấm một cái.
Vừa mới xem xong nội dung mấy trang này thì Uông Thanh Mạch vỗ vỗ cô vài cái. An An ngẩng đầu lên thì thấy một siêu thị.
Thiệt là, toàn bộ phương hướng của hai người, từ trên xuống dưới, ôm không hở chỗ nào. Nói cho đúng thì Uông Thanh Mạch ôm cô, cô thì bị ép, dựa vào
lòng anh.
Trời nóng như thế này, ai lại ôm người ta, không phải là có bệnh sao!
Mua thức ăn xong thì trở về. Nhưng toàn thân ướt đẫm mồ hôi, khiến An An nóng nảy vô cùng.
Hai người lên xe, An An cầm quyển tạp chí quạt lia lịa. Còn Uông Thanh Mạch ở bên cạnh thì dường như không biết nóng là gì.
Được rồi, trong lòng tự nhiên mát lạnh. An An kêu gào, không ngờ lại kém lão luyện như thế.
Xe đi khoảng hai phút. An An còn chưa hết nóng thì đã đến biệt thự.
Thiệu Dương mang đồ đạt xuống thì lái xe đi liền. Đi đâu thì An An không
biết. Dù sao thì cô cũng chưa từng nhìn thấy cậu ấy ở lại biệt thự.
Máy điều hòa không khí được điều chỉnh đến hai mươi độ. Chỉ là trong thời gian ngắn, sự nóng bức không dịu đi được bao nhiêu.
An An ngồi trên ghế sa lon, tư thế chả giống thục nữ chút nào. Gấu váy kéo lên tận đùi: “Nóng quá đi! Hôm nay thật muốn giết người mà.”
"Không được, nóng đến chết rồi." An An cứ liên tục than thở một vấn đề này.
Thật ra thì nếu như cô không cố tình bận tâm về vấn đề này, có lẽ sẽ không nóng tới như vậy.
Uông Thanh Mạch đưa một ly nước tới trước mặt An An lắm lời này. Một lớp
nước đọng xung quanh ly nước khiến tâm tình An An thật vui vẻ, chộp ngay ly nước, không hề nghĩ ngợi, đổ hết vào miệng.
Uông Thanh Mạch nhíu mày, muốn ngăn lại cũng không kịp rồi.
An An há lớn miệng, hai mắt trợn tròn nhưng lại giống như có tần sương mù che phủ
Trong nước có bỏ thêm nhiều đá vụn. Bởi vì nước lạnh như băng, mà An An lại uống quá nhanh, khó tránh hàm răng lạnh run.
"Aaaaa…" An An a a tỏ vẻ kháng nghị, há miệng lè ra một ít đá vụn rơi tung tóe.
Một vài cục đá rớt trên cặp đùi trắng nõn thon dài, kết hợp với đôi mắt
ướt át, nhìn rất mê người.
Hàm răng của cô vẫn còn chưa hết tê
lạnh thì Uông Thanh Mạch đi tới càng ngày càng gần, bàn tay đưa ra khóa
trụ đầu của cô, cúi đầu hôn ngấu nghiến lên bờ môi lạnh lẽo của cô.
“Ưm…” An An hoàn toàn bất ngờ, chỉ có thể rên nhẹ trong cổ họng vài tiếng.
Đôi tay với với trên đỉnh đầu muốn phản kháng, nhưng tư thế đã bị người
ta khóa lại như bộ dạng đang đầu hàng.
Lưỡi chui vào khoang miệng của cô, đảo đều những cục đá lạnh như băng... Không cần nói cũng biết
trong chốc lát, nước đá lạnh tan chảy đã bị Uông Thanh Mạch hút hết.
Môi của anh bao phủ miệng của cô, lưỡi của anh tấn công lưỡi của cô một
cách linh hoạt, khiêu khích, chiếm đoạt, An An chỉ có thể chịu đựng sự
ép buộc này. Thế nhưng đến khi có thể phản kháng, cô lại bị anh ôm cứng ở trong lòng, muốn vùng vẫy cũng không được.
Độ lạnh của nước đá khiến cảm giác của cơ thể lại càng nóng thêm.
Hai người có thể nghe được nhịp đập mãnh liệt của nhau một cách rõ ràng.
Vốn là cơ thể đang nóng bừng, bây giờ như thể muốn bốc cháy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...