Ẩn Giấu Tình Yêu

Giống như Lương Mộc Dương đoán chắc hôm nay bọn họ sẽ đến, bấm thời gian rất chính xác, chạm trán mà sắc mặt không hề lộ ra vẻ ngạc nhiên. Dù thế nào đi nữa, An An cũng không thể kìm nén được tâm tình. Trường hợp như vậy còn phải gặp thường xuyên, thái độ của Uông Thanh Mạch thản nhiên, nhưng bàn tay thì ôm chặt eo của An An, vợ chồng ân ái.

Uông Thanh Mạch vẫn chưa nói cho An An biết, Lương Mộc Dương chỉ là một vai phụ giúp vui. Cho nên anh ta càng nhảy nhót vui mừng, càng sẽ lộ ra đuôi dài.

Chỉ là Uông Thanh Mạch đã điều tra hai năm mà vẫn không tìm ra rốt cuộc người phía sau là ai. Nhưng anh có thể khẳng định, Lương Mộc Dương chỉ là người chịu tội thay mà thôi.

Thiệu Dương đi tới bên cạnh Uông Thanh Mạch, nói nhỏ vài câu, An An mới cảm thấy nhẹ nhàng một chút.

Uông Thanh Mạch vỗ vỗ đầu An An: “An tâm đi, đừng nôn nóng.”

“Thôi đi, nếu không gặp anh ta, tôi quả thật đã quên rồi.” An An hất cánh tay của Uông Thanh Mạch đang đặt trên vai của cô ra, tránh sang một bên, hờn dỗi bỏ đi.

Đáng lẽ hôm nay là một ngày vui vẻ, lại bị con cóc kia làm mất hứng, cơm tối cũng không muốn ăn.

Uông Thanh Mạch chở An An đến một siêu thị gần nhà. An An muốn tự mình đi chợ nấu ăn để tiếp đãi mẹ.

Giờ này siêu thị không đông người, An An đẩy xe đẩy một cách quyết đoán, biết rõ mình phải mua cái gì.

Tài nghệ nấu ăn của An An không giỏi, có thể nói là rất tệ, nhưng mà dụng tâm của cô đối với người mẹ nữa năm không gặp này là thật sự nhiệt tình.

Về đến nhà đã tám giờ, chuyến bay của mẹ sẽ đến lúc chín giờ. An An móc điện thoại di động từ trong túi ra, bấm nút.

“Đến đâu rồi?”

“Đang trên đường.”

“Chín giờ đó, đừng tới trễ.”

“Yên tâm đi.”


“Em đã mua vật liệu, chuẩn bị sẳn cho anh về nấu.”

“Ừ.”

Hai người nói vài câu rồi cúp điện thoại. An An thay đồ xong rồi vội vàng vào phòng bếp chuẩn bị vật liệu. Chuẩn bị xong thì đồng hồ đã chỉ chín giờ mười lăm phút.

Gọi điện thoại, xác nhận đã đón được người, An An vui vẻ lấy ra quà tặng cô mua cho mẹ, một chiếc lắc tay hàng hiệu bằng bạch kim. An An thích thú vô cùng.

Ngồi nhàm chán, An An mở máy vi tính ra, lên mạng, đăng nhập QQ thì gặp Kiều Kiều. Biết được bà Vương Á Viêm sẽ tới, cô cũng muốn tới coi náo nhiệt.

Hơn mười giờ, chuông cửa vang lên, An An tính toán, làm sao có thể về nhanh như vậy. Ai ngờ mở cửa ra, thì chính là Kiều Kiều và Tiếu Tiếu.

“Ô, tốc độ đáng nể. Đồ gì trong tay thế? Lấy ra cho tớ xem hai người mua cái gì tới hiếu thảo với mẹ tớ đây?”

Kiều Kiều ngồi chơi máy vi tính của An An, Tiếu Tiếu mở TV xem tin tức quân sự. An An lật xem tạp chí《ELLE》 mới nhất, rồi chỉ Kiều Kiều bộ đồ công sở màu xám tro Louis Vuit¬ton mới ra, rất hợp gu, nhưng giá tiền thì không thể chạm tới. Hai người chợt nhíu mày, chuyện này có thể giải quyết. Nhất định bây giờ Phương Mạc đã nhảy mũi hai cái. Ai bảo cả hai người đều nhớ tới anh làm chi!

Hai người đang trò chuyện vui vẻ, Lâm Tiếu từ bên ngoài đi vào, chỉ chỉ đồng hồ: “Đã hơn mười một giờ rồi, Nham Tử đi kiểu nào mà giờ này vẫn còn chưa về tới nhà?”

“À phải há. Để tớ gọi điện thoại.” An An mang dép lê, chạy lụp bụp ra ngoài. Một lúc sau, tiếng thét chói tai vang lên: “Cái gì, đụng, đụng xe hả?”

An An không thay đồ, mang đôi giày rồi chạy theo mấy người kia xuống lầu. An An khẩn trương nắm chặt tay của Kiều Kiều, trái tim như bị bóp chặt. Hôm nay lúc chạm trán Lương Mộc Dương ở bệnh viện, cô đã cảm thấy nên về nhà đi thôi. Chuyện Nham Tử và mẹ bị đụng xe nhất định là số đen mà vị ôn thần kia đã mang tới.

Tuy Nham Tử nhấn mạnh không có gì nghiêm trọng, mẹ cũng được bình an, nhưng An An vẫn không yên lòng. Lúc gần tới bệnh viện, An An đã gọi điện thoại xác nhận phòng bệnh. Cho nên vừa mới xuống xe, cô gần như chạy điền kinh một trăm mét phóng vào. Kiều Kiều và Lâm Tiếu cũng chỉ có thể chạy theo sát gót.

Nham Tử biết cô đến, nên đứng đợi cô ở ngoài hành lang. Lúc An An nhìn thấy anh, không biết là vì lẽ gì, nhưng mặt mày anh trắng bợt.

Nhưng sau này Nham Tử lại nói, à, có thể là đèn của bệnh viện chiếu lên, nên ai cũng trắng thôi.

Trước tiên, An An đi một vòng quanh người anh. Sau khi thấy anh không có vấn đề gì thì cô trực tiếp đẩy cửa phòng đi vào trong, không nói tiếng nào.


Bà Vương Á Viêm đang ngồi ở trên giường. Mặc dù không có gì đáng ngại nhưng bệnh viện đề nghị ở lại quan sát. Dù sao người lớn tuổi rồi, không giống bọn trẻ, vài ngày là có thể khỏi hẳn.

“Mẹ, mẹ bị thương ở đâu? Có nghiêm trọng không?” An An rất lo lắng, đứng trước mặt mẹ vội vàng hỏi thăm.

Vương Á Viêm kéo An An lại, đè cô ngồi xuống ghế: “Tuy mẹ con bị người ta nói lớn tuổi, nhưng xương cốt rắn chắc, không có chuyện gì. Nhưng con nên quan tâm tới chồng của mình. So với mẹ, nó bị thương nặng hơn nhiều.”

“Hả, con thấy anh ấy không sao đứng ở trước cửa mà.”

“Con nói xem, tính tình của con như thế này, đụng chút là quýnh lên, có bao giờ bĩnh tĩnh đâu. Người ta sợ con lo lắng nên mới đi ra đón con đó.”

“Ai da, đứng mắng con. Con đi an ủi ông xã bị thương của con đây.” An An xoay người đi ra ngoài thì thấy Nham Tử và Tiếu Tiếu đang cười nói gì đó, Kiều Kiều thì đang chen người chui vào cửa.

An An đẩy Lâm Tiếu chướng mắt qua một bên, lôi kéo ông xã mình ân cần hỏi thăm: “Bảo bối, thì ra anh cũng bị thương, để em xem.”

“Không có việc gì.”

An An bĩu môi, liếc mắt nhìn Lâm Tiếu không biết điều đứng bên cạnh: “Biến dùm cái, tớ muốn nói chuyện yêu đương với ông xã.”

“…” Lâm Tiếu không biết nói gì, lật đật lách người vào phòng.

An An nhìn Tiếu Tiếu bỏ đi, rồi vòng tay ôm hông của Nham Tử: “Rốt cuộc bị thương ở đâu, mau mau khai báo, nếu không tiểu thư em sẽ dùng đến tuyệt chiêu.”

Nham Tử bật cười, cúi đầu dán sát vành tai của An An thì thầm nói: “Bảo bối, toàn thân anh chỗ nào cũng bị thương, chỉ có chỗ kia không bị thương.”

“Chỗ kia nào?” An An biết anh đang lảng sang chuyện khác. Mỗi lần đều như vậy, cô nên sớm biết rõ.


“Bảo bối, ông xã nhịn đã lâu. Không bị thương cũng sẽ bị thương thôi.”

“Được được, không nói thì thôi, mỗi lần đều như vậy. Nhưng thấy anh có thể còn đứng được ở đây, em biết anh không có gì đáng ngại nữa rồi. Anh nói đi, vì sao lại bị đụng xe, là người làm hay là tai nạn giao thông?”

An An nói mấy câu đã nói tới trọng điểm. Tay trái Nham Tử ôm em bà xã, hai người kề sát nhau như vậy một hồi lâu rồi Nham Tử mới nói: “Người làm.”

Trước tiên bọn họ tìm tiệm ăn để ăn tối. Lúc Nham Tử đi ra ngoài thì Lâm Tiếu cũng đi theo. Sau khi ăn xong, Tiếu Tiếu và Kiều Kiều đi về trước, mấy người An An đón xe trở về nhà.

Nham Tử có chút sợ hãi hồi tưởng lại tình cảnh lúc nãy. Trước đó anh cũng không phát giác có gì khác thường. Nhưng việc này còn phải chờ kết quả thảo luận, chuyện lần này là nhắm vào mẹ của An An, hay là nhắm vào anh.

Hôm nay anh cố ý đổi xe đi phi trường, lúc trở về đi ngang qua cầu vượt thì đột nhiên có một chiếc xe hàng lớn mất điều khiển, muốn đâm thẳng vào đít xe. Cũng may là anh phản ứng nhanh, hệ thống dây an toàn lại đầy đủ, bẻ mạnh tay lái nên xe hàng đâm vào bên hông, tia lửa bắn ra khắp nơi. Cuối cùng vẫn bị đụng phải, chỉ là hậu quả không nghiêm trọng như lần trước.

Đối phương một mực khẳng định là tốc độ quá nhanh, đột nhiên thắng mạnh, dẫn đến mất điều khiển.

Nhưng Nham Tử cảm thấy tốc độ của xe hàng không hề giảm. Từ kính chiếu hậu, anh có thể nhìn thấy rõ ràng xe hàng đâm thẳng vào anh, không hề chậm lại.

Lúc đó, tốc độ của anh không phải là nhanh, nhưng cũng lên đến sáu mươi, bảy mươi. Mà bên cạnh còn có một chiếc xe Toyota khác, không may bị đụng. Có điều, anh có cảm giác, xe Toyota nên nhận ra xe hàng bên cạnh bị mất điều khiển, cũng như không bẻ kịp tay lái. Cho nên rất dễ nhận thấy được cả hai xe đều đang ép gần anh.

Tài xế xe hàng đã vào bệnh viện, thương tích không nhẹ. Chủ xe Toyota cũng đã bị mang tới cục giao thông.

Phương pháp thẩm vấn của cảnh sát về loại tai nạn giao thông đơn giản như thế này rất khó điều tra tiếp tục, cho nên anh đã bảo Lâm Tiếu đi tìm Vương Châu.

Tuy rằng An An chưa từng trải qua loại chuyện như thế này, nhưng nghĩ tới thôi cũng thấy đủ sợ. Ở trên xe nhìn mẹ như vậy, đáy mắt hiện lên vẻ nhu thuận cùng với thương tâm không nói nên lời.

Tính tình của An An không giống như Vương Á Viêm, bà rất bình tĩnh, suy đi nghĩ lại nguyên nhân và hậu quả.

Rốt cuộc chuyện này đang nhắm về ai? Nếu nói về đắc tội với người ta, cả hai đều không thiếu. Chỉ là bà không hề nhắc với ai chuyện bà sẽ tới Bắc Kinh, không ai sẽ sắp đặt một cái bẫy tốt như vậy chờ bà chui vào.

Lúc mọi người về tới nhà là đã sắp mười hai giờ. An An bỏ hết vật liệu nấu ăn vào trong bao giữ tươi rồi ném vào tủ lạnh. Sau khi thu dọn xong, cô đi ra ngoài mở nước cho mẹ tắm.

Nham Tử đang gọi điện thoại trong phòng sách, thỉnh thoảng bên trong truyền ra giọng nói của anh. An An cầm áo ngủ đi vào phòng khách. An An chẳng muốn suy đoán ai bày ra chuyện này, nhưng trong lòng cô không khỏi không nghĩ tới Lương Mộc Dương. Mặc kệ có phải hay không, cô nhất định chuyện này có liên quan tới anh ta.

Nhưng cô suy đoán cụ thể câu chuyện ra sao thì cũng vô dụng mà thôi, giao cho Nham Tử là tốt rồi.


Vương Á Viêm tắm xong ra ngoài. Bên dưới đồ ngủ lộ ra bắp chân bị máu đọng bầm tím sáng loáng. An An vừa nhìn thấy trong lòng rất khó chịu.

Đi theo mẹ vào phòng, An An ngồi đàng hoàng ở trên giường: “Mẹ, mẹ xác định mẹ không sao chứ ạ? Bác sĩ đều bảo để mẹ ở lại quan sát.”

“Quan sát cái gì? Quả thật nghĩ mẹ già lắm sao?!” Vương Á Viêm không cảm thấy mình già, năm mươi tuổi thôi, thường ngày ăn mặc rất lão luyện lại hợp thời trang, người ngoài không biết, cho rằng bà chỉ mới vừa qua khỏi bốn mươi thôi.

Mỗi lần An An nói như vậy, mặt mày bà Vương sẽ hớn hở vô cùng. Sau đó, An An có thể đạt được những gì mình muốn xin. Ví dụ như tiền nhé, quà tặng nhé. Dù sao, miệng lưỡi An An vẫn ngọt như đường.

Hai mẹ con nói chuyện thật lâu rồi An An mới ra ngoài vào phòng sách. Nham Tử nhìn thấy cô bước vào thì buông vật gì đó ở trong tay ra, ôm hông cô cùng nhau trở về phòng.

Nham Tử đang tắm rửa, An An ở trên giường không biết đang suy nghĩ cái gì. Nham Tử cầm lấy ly nước trong đặt ở bên giường uống cạn. An An bĩu môi đứng dậy lấy thêm một ly nữa đặt ở đầu giường.

“Đừng trù tính vớ vẩn. Chuyện này để anh giải quyết.”

“Ừ, mệt rồi, đi ngủ sớm chút đi.” An An dịch người vào bên trong một chút để chỗ cho Nham Tử nằm.

Nham Tử vừa mới ngồi xuống giường thì áo ngủ bị kéo lên tới đùi, còn có tay áo bị xoắn lên. Rốt cuộc An An mới biết vì sao mẹ nói Nham Tử bị thương nặng hơn bà.

Trên cánh tay phải đã được bôi thuốc, nhưng vẫn còn lưu lại một đường da bị chà xát sưng đỏ. Từ đầu gối cho đến bắp chân đều xanh đen, rõ rệt vô cùng.

An An vội vàng ngồi chồm hỗm bên cạnh Nham Tử, cởi áo ngủ của anh ra nhìn vết thương: “Ông xã, tại sao anh biến thành thế này?”

“Không có gì. Chỉ là thương tích nhẹ thôi.” Đối với anh mà nói, không có thương tích nào là nghiêm trọng hết. Trày xước da chỉ là chuyện nhỏ. Một người đàn ông chân chính mà quá câu nệ chuyện này thì còn gì đáng mặt đàn ông nữa.

“Nếu có lần sau, em sẽ không thèm anh nữa.” An An rất đau lòng. Cô không muốn bất cứ người nào ở bên cạnh cô bị thương, đặc biệt là người cô yêu thương nhất.

“Không đến mức đó chứ? Được, về sau mặc kệ vết thương nhẹ hay nặng, anh sẽ báo cho em biết, có được hay không? Đừng giận nữa.”

“Em chỉ không muốn anh bị thương nữa thôi.” Tâm tình An An không tốt, trong vòng một ngày mà cả hai người cô thương yêu nhất đều bị thương. Mím môi lại, An An vòng tay ôm cổ Nham Tử, nhoài người lên cổ anh không nói tiếng nào, thở ra.

Hai người ôm nhau trong im lặng, không ai nói chuyện.

Tay trái Nham Tử vòng qua, ôm lấy lưng của An An, ngón tay từ từ tăng thêm sức...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui