28.
Cảnh Túc vẫn ở lại phủ Công chúa.
Hắn giống như thật sự nghĩ mình là một nam bộc, mặc quần áo không thích hợp vụng về học cách làm thế nào để lấy lòng ta.
Nhưng thế này vẫn chưa đủ.
Vì thế ta khiến tiểu quan đ-ê t-i-ệ-n nhất đi dạy dỗ hắn, lại nghĩ ra các loại phương pháp để làm n-h-ụ-c hắn.
Nhưng Cảnh Túc đều cố chịu đựng.
Hắn chăm sóc ta cực kỳ tinh tế.
Mọi việc đều tự tay làm, chỉ nói người khác chăm sóc ta không tốt.
Thậm chí sau khi Cảnh Túc tới phủ Công chúa càng xa hoa lãng phí hơn lúc trước.
“Nhưng bổn cung không cần.” Ta tò mò nghiêng đầu nhìn đống kỳ trân dị bảo hắn mang đến, “Nếu là An Dương lúc trước có lẽ sẽ thích những cái này. Nhưng bổn cung hiện tại chỉ muốn có một miếng ăn, một ngụm uống.”
Ta từng ở nơi b-ẩ-n t-h-ỉ-u nhất, từng uống ngụm nước dơ bẩn nhất, từng ăn miếng ăn thiu thối nhất.
Cảnh Túc nghe hiểu.
Bàn tay đang điều hương của hắn run mạnh, sau một lúc lâu chỉ nói một câu: “Điện hạ đáng giá được như vậy.”
Ta chú ý tới cổ tay của hắn vặn vẹo không thành hình.
Cười cười.
Chính hắn muốn tự chặt đứt chân tay tự bẻ gãy xương cốt, thì có liên quan gì đến ta?
Sau khi bị quân phản loạn bức bách,
Chiêu Đế nhiều lần tới mời Quốc sư lại đều bị Cảnh Túc đóng cửa không gặp.
Chỉ cần Cảnh Túc không muốn thì không ai có thể c-ư-ỡ-n-g ép hắn.
Hắn hình như thật giống lời hắn đã nói khi vừa tới đây.
Lúc này đây hắn không yêu thế nhân chỉ thiên vị duy nhất ta.
Nhưng rất không thú vị.
“Lúc này người bên ngoài đều đang mắng bổn cung quyến rũ ngươi, không cho ngươi đi ra ngoài.”
Ta sai người học những lời mắng c-h-ử-i ta từ dân gian nói cho Cảnh Túc nghe.
Tay hắn đột nhiên siết chặt: “Không liên quan gì tới điện hạ.”
“Nhưng hiện tại ngươi đang ở trong phủ của bổn công chúa.”
Vì thế Cảnh Túc không nói ra lời, cả người đều suy sụp rất nhiều.
“An Dương.”
Cảnh Túc nhìn ta mờ mịt: “Vì sao lại biến thành như vậy?”
Ta không có cách nào trả lời.
Nói cho cùng từ trước đến nay ta là kẻ một khi đã làm thì không nghĩ tới hậu quả.
Ta chỉ nhìn Cảnh Túc nói từng câu từng chữ:
“Ngươi lại lừa ta.”
Hắn tự vây khốn chính mình và cũng vây khốn ta.
Ở trong lòng Quốc sư Đại Tần vẫn chỉ có bá tánh Đại Tần.
Chén trà trong tay Cảnh Túc rơi xuống đất, một tiếng vỡ vang xa.
Sắc mặt thoáng chốc trắng bệch.
Sau một lúc lâu, hắn nói nhỏ: “Ta thích nàng, ta chưa từng gạt nàng điều này.”
“Nhưng bổn cung không tin ngươi.”
Ta cười nói.
29.
Ta bị Chiêu Đế đưa cho quân phản loạn để nghị hòa.
Trước khi đi Chiêu Đế giọng nói nôn nóng bắt lấy tay ta: “An Dương, con là con gái trẫm yêu thương nhất, con chắc chắn phải trấn an được bọn họ!”
Con gái yêu thương nhất.
Hiện giờ lại bị tặng cho kẻ khác như một nô tỳ hạ tiện nhất.
Ông ta không phải không biết đem ta đưa đi sẽ có kết quả thế nào.
Nhưng ông ta không thèm để ý.
Điều ông ta để ý chỉ có ngôi vị Hoàng đế của mình.
Ta cúi đầu che khuất trào phúng trong đáy mắt: “Vâng.”
Bị đưa đi còn có Tống Uyển Uyển.
Nói đến cùng, lúc trước Công chúa An Khang bị bắt cóc cũng có liên quan tới Lý Thành Khang.
Hắn vì hận Hoàng đế cướp đi người mình yêu thương nên bày mưu bắt cóc nữ nhi của Hoàng đế.
Tống Uyển Uyển không thốt ra câu nào.
Linh hồn tới từ dị thế, biết chuyện tương lai.
Ta vẫn còn đang nghĩ vì sao Tống Uyển Uyển lại không nói cho Chiêu Đế ta là con gái phản tặc, thì ra là nàng ta đã bị trúng độc câm không nói lên lời.
Những người đang đi theo bên cạnh cũng không phải người của nàng ta.
“Điện hạ yên tâm, chủ tử đã sắp xếp xong xuôi.”
Thị nữ bên cạnh nàng tìm cơ hội nhẹ giọng nói cho ta.
Là Chử Kỳ.
Hắn không quay về Tống Quốc mà lưu tại hoàng cung Đại Tần.
Lưu lại bên cạnh Tống Uyển Uyển.
Không phải là hành động sáng suốt.
Hoàng đế Tống Quốc đã triền miên trên giường bệnh, những hoàng tử khác ngo ngoe rục rịch, Chử Kỳ đã mất tiên cơ.
Nhưng ta nhìn bộ dáng Tống Uyển Uyển thỉnh thoảng lại trở lên ngu ngốc, cuối cùng cũng không nói thêm điều gì.
Khi Tống Uyển Uyển nhìn thấy ta trong đáy mắt lộ ra hận ý và vui sướng.
Ta biết nàng đang suy nghĩ điều gì.
Đơn giản là cảm thấy không ai biết thân thế của ta, mà ta lại đẹp hơn nàng nên chắc chắn sẽ bị quân phản loạn làm n-h-ụ-c càng ác hơn.
Nhưng đợi đến lúc Tống Uyển Uyển nhìn thấy cảnh ta được quân phản loạn tôn kính đón vào, nàng thì ngược lại không ngừng bị làm n-h-ụ-c, Tống Uyển Uyển đã hoàn toàn đ-i-ê-n rồi.
Nhưng ta vẫn không g-i-ế-t được Tống Uyển Uyển.
Thiên mệnh vẫn đang tồn tại.
Ta rũ mắt vuốt ve chén rượu, cuối cùng ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
30.
Không ai có thể đoán được công chúa An Dương lúc trước lại là con gái của kẻ đứng đầu quân phản loạn Lý Thành Khang.
Càng không ai đoán được, người mở rộng cửa thành nghênh đón quân phản loạn lại là Quốc sư Đại Tần Cảnh Túc.
Bên trong hoàng thất Đại Tần đã sớm rách nát, lung lay không vững.
Chỉ trong một đêm, triều đại thay đổi.
Mà đối với bá tánh trong thành mà nói, cũng chỉ là bị bắt phải ở trong nhà sau đó đi ngủ một giấc mà thôi.
Đây là giao dịch giữa ta và Cảnh Túc.
Hắn bảo vệ bá tánh Đại Tần nhưng cũng trở thành tội nhân Đại Tần.
Ngày ngày chịu mắng chửi, đêm đêm không yên ổn.
Tống Uyển Uyển cũng bị mang về.
Ta sai người c-h-ặ-t đ-ứ-t chân tay nàng rồi nhấn chìm nàng trong nước bùn, chờ tới khi chỉ còn một hơi thì lại túm đi lên.
Cứ lặp lại như thế.
“Thật ra bổn cung cũng không coi trọng ngươi.”
Ta từ trên cao nhìn xuống Tống Uyển Uyển giống như một bãi bùn lầy, lại cười: “Ngươi nói, hiện giờ ai mới là thiên mệnh?”
Nàng bị tra tấn trở thành người không ra người q-u-ỷ không ra q-u-ỷ, huống chi tiền triều đã bị huỷ diệt, cái gọi là thiên mệnh tất nhiên cũng không còn trên người nàng.
Chỉ là khi nhìn thấy Cảnh Túc, Tống Uyển Uyển thế mà lại có thể phát ra sức mạnh ôm chân Cảnh Túc “A a” không ngừng cầu hắn cứu mạng.
Nhưng chờ tới lại là một kiếm của Cảnh Túc.
Ta cười nói: “Nàng chính là nàng công chúa được ngươi tiên đoán có thiên hoàng chi mệnh.”
“Tiền triều đã qua,” Cảnh Túc rũ mắt, thấy không rõ thần sắc: “Hiện giờ điện hạ mới là thiên mệnh.”
“Nhưng ta không tin thiên mệnh.”
Ta cầm kiếm của Cảnh Túc.
Trường kiếm đâm vào phía sau tên dư nghiệt tiền triều đang ngụy trang thành thị vệ ý đồ ám sát Cảnh Túc.
Máu bắn đến trên mặt Cảnh Túc, càng nổi bật hơn thần sắc hoảng loạn hiếm thấy của hắn.
Ta cười cười với hắn: “Ta chỉ tin nhân định thắng thiên.”
“Cảnh Túc, ngươi phải sống đến lúc chuộc xong tội của mình.”
31.
Đại Tần huỷ diệt, Lý Thành Khang đăng cơ, thành lập vương triều Đông Minh.
Năm sau Hoàng đế băng hà, lúc này ấu tử đăng cơ, sửa niên hiệu thành An Nguyên.
Vì tân đế còn nhỏ tuổi cho nên việc triều chính sẽ do trưởng công chúa An Dương quản lý thay.
Từ đây, bắt đầu một triều đại mới huy hoàng.
( kết thúc)
Năm thứ tư ta nắm giữ triều chính, Tống Uyển Uyển chet trong một viện nhỏ rách nát.
Người trông coi sân là một người mù bị hủy dung.
Nghe nói người mù đó toàn thân lở loét, bộ mặt khiến cho người ta sợ hãi.
Nhưng vì có hắn ở đó mà Tống Uyển Uyển mới có thể kéo dài hơi tàn.
Cứ như vậy kéo dài ba năm.
Cho đến ngày nọ người mù kia đi ra ngoài, Tống Uyển Uyển nhân lúc đó tìm được cơ hội tìm đến cái chet.
Ngày ấy là sinh thần của ta.
Nhưng khi ta đi đến đó thì người mù nọ lại trốn tránh không chịu thấy ta.
Ta đứng ở trong viện gọi hắn:
“Chử Kỳ.”
Không có ai trả lời.
Chờ đến khi ta rời đi thì sau lưng mới mơ hồ truyền đến tiếng khóc tuyệt vọng và ẩn nhẫn.
Ta không quay đầu lại.
Nhưng mà sau khi Tống Uyển Uyển chet thì thân thể của ta cũng ngày càng sa sút.
Khi Thái Y Viện bó tay không biện pháp cứu chữa thì có người đưa tới biện pháp chữa bệnh.
Nhưng mỗi lần ta uống thuốc đều cảm thấy có mùi máu tươi phảng phất.
Sau này ta mới biết những bát thuốc mà ta uống ngày đó đều là dùng máu đầu tim của Cảnh Túc làm thuốc dẫn.
Đây là biện pháp lấy mạng đổi mạng.
Khi ta đi gặp Cảnh Túc, hắn hoang mang rối loạn che lại mặt nhưng mái tóc đã bạc trắng như tuyết.
Ta mở lời trêu ghẹo: “Chẳng lẽ là do hôm nay chưa đánh phấn?”
Cảnh Túc không nói câu gì.
Nhưng vào lúc ta phải rời khỏi, hắn buông tay áo che mặt, hành đại lễ với ta:
“Điện hạ, chuyện cũ đã qua, chớ có quay đầu.”
Chuyện cũ đã qua.
Chớ có quay đầu.
Sau này ta không còn gặp lại những cố nhân ngày cũ.
(Hết)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...