An Dương
24.
Lăng Thanh Uyên mang theo kiếm rời khỏi phủ Công chúa.
Ngày thứ hai đã nghe thấy trong cung truyền đến tin tức, nói có người hành thích công chúa An Khang.
Thích khách đã đền tội ngay lập tức.
Công chúa bị kinh hãi, lại thấy thích khách chính là Lăng Tiểu Tướng Quân nên đã buồn rầu oán giận mà sinh non.
Lại nghe nói, trước khi Lăng Thanh Uyên c-h-ế-t trên mặt mang theo ý cười nhìn về một hướng.
Hắn nói: “Thật tốt, ta cuối cùng cũng bảo vệ nàng được một lần.”
Nhưng ta biết sự tình không chỉ có như thế.
Lăng Thanh Uyên dùng máu của Tống Uyển Uyển g-i-ế-t c-h-ế-t dương cổ trong cơ thể mình.
Dương cổ đã c-h-ế-t, âm cổ sẽ hàng đêm phát tác.
Tống Uyển Uyển sẽ không được sống yên ổn.
Ta ngồi yên trong phủ Công chúa một đêm, cho đến khi tay chân cứng đờ lạnh cóng.
Nên là như thế.
Vốn nên là như thế.
Khi đứng dậy chân đụng vào một đồ vật ở bên cạnh.
Là ngựa gỗ nhỏ Lăng Thanh Uyên để lại.
“Điện hạ có cần giữ lại không?”
Thị nữ bên cạnh dò hỏi.
Ta rũ mắt nhìn một lúc sau đó đi ra bên ngoài.
“Đốt đi.”
Đồ vật đó vốn dĩ không nên tồn tại.
25.
Chử Kỳ được bộ hạ của hắn cứu thoát.
Nhưng rất nhanh hắn lại về tới phủ Công chúa dưới thân phận Tống Niệm An như cũ.
Trên người không lưu lại một vết sẹo.
“Đường đường là Tam hoàng tử Tống Quốc mà lại đê tiện như vậy à.”
Trong giọng nói của ta không che lấp được chán ghét đối với Chử Kỳ: “Ngươi có biết lúc trước mỗi lần ngươi chạm vào bổn cung, bổn cung đều phải trở về rửa sạch thật nhiều lần.”
Sắc mặt Chử Kỳ trắng bệch.
Nhưng cho dù vậy Chử Kỳ khăng khăng như cũ lưu lại phủ Công chúa.
Hắn thậm chí còn đeo lên xích sắt hắn chán ghét sợ hãi nhất.
—— khi Chử Kỳ còn rất nhỏ đã từng bị những hoàng tử khác dùng xích sắt buộc lại giả làm chó.
Mà đời trước Chử Kỳ cũng đã dùng xích sắt đối với ta.
Hắn cảm thấy xích sắt là khuất nhục, mà tất cả những gì ta làm đối với hắn trong hoàng cung Đại Tần cũng đều là khuất nhục.
Cho nên hắn không mang chút áy náy nào mà lợi dụng ta quay về Tống Quốc.
Sau đó lại về tới bên cạnh Tống Uyển Uyển.
Nhưng lần này ——
“Điện hạ,” Chử Kỳ giống như si mê ngửa đầu xem ta, trong giọng nói tràn đầy cầu xin, “Nô rất hữu dụng. Cầu ngài, cầu ngài —— lợi dụng nô.”
Vì thế ta sai Chử Kỳ đi g-i-ế-t người.
Giết nhi tử của Lý Thành Khang.
Giết cho đến khi hắn ta chỉ còn duy nhất một nữ nhi thân sinh là ta.
Mỗi lần Chử Kỳ trở về cả người đều là vết thương nhưng vài ngày sau đến cả những vết sẹo cũng không lưu lại.
Nhưng cùng theo đó chính là Chử Kỳ ngày càng thêm suy yếu.
Hắn dùng loại cách làm giống như tự ngược này để trừng phạt chính mình.
Hoặc có thể là muốn dùng cách làm này biểu đạt tình yêu dị dạng say đắm mang theo lo được lo mất của hắn đối với ta.
Nhưng ta không cần.
Vì thế sau khi Chử Kỳ g-i-ế-t sạch đám con trai của Lý Thành Khang, ta giải cổ độc trên người hắn rồi lại lưu lại một con mắt của hắn.
“Những gì ngươi thiếu bổn cung đã trả đủ.”
Ta bình tĩnh nói với hắn: “Hiện tại ngươi có thể trở về Tống Quốc.”
Tươi cười trên mặt Chử Kỳ ngay lập tức cứng đờ: “Điện hạ không cần nô?”
“Ngươi sắp c-h-ế-t rồi. Nhưng trở về đó có lẽ còn có thể cứu chữa.”
“Đó chính là còn chưa c-h-ế-t!”
Bóng dáng Chử Kỳ run rẩy, gần như gào rống hét lên.
Hắn gắt gao nhìn chằm chằm ta, biểu tình điên cuồng: “Nhưng ta còn chưa c-h-ế-t…… Nàng hận Lăng Thanh Uyên cho nên nàng muốn mệnh của hắn. Nhưng nàng không cần mệnh của ta…… Nàng vì sao lại không cần mệnh của ta…… Vì sao……”
Biểu tình trên gương mặt Chử Kỳ giống như muốn khóc, bàn tay gắt gao nắm chặt gấu váy của ta.
“Bổn cung chưa bao giờ muốn mệnh của các ngươi.”
Ta cười cười dùng chủy thủ cắt đứt phần gấu váy Chử Kỳ đang nắm chặt.
Người ta muốn g-i-ế-t từ đầu đến cuối đều chỉ có một mình Tống Uyển Uyển.
Nhưng lại giống như lời nàng ta đã nói, nàng ta là nữ chủ mang trong mình thiên mệnh.
Ta không thể g-i-ế-t được.
Cho nên ta chỉ có thể động đến người bên cạnh nàng ta.
Lăng Thanh Uyên c-h-ế-t là việc ngoài ý muốn.
Rồi lại là tất nhiên.
“Nói thật lòng Bổn Cung còn phải cảm ơn ngươi đã bảo vệ người của phủ Công chúa.”
Năm đó Tống Uyển Uyển khăng khăng muốn g-i-ế-t tất cả mọi người trong phủ ta.
Nhưng Chử Kỳ lại niệm ân tình mà giữ lại bọn họ.
Ta nhìn Chử Kỳ, ý cười trên mặt nhạt dần đi.
“Cho nên ngươi phải tồn tại.”
“Chử Kỳ, bổn cung hối hận vì đã giúp ngươi. Cho nên đừng khiến bổn cung càng chán ghét ngươi hơn.”
Chử Kỳ đã hiểu.
Cho nên hắn bình tĩnh hơn và nhẹ giọng trả lời ta “Vâng”.
26.
Hoàn cảnh của Tống Uyển Uyển ở trong cung cũng không tốt.
Chiêu Đế không yêu thương nàng ta giống như trong tưởng tượng mà còn rất bất mãn vì sự liên lụy giữa nàng ta với phủ Tướng quân.
Bởi vì âm cổ phát tác nên hàng đêm Tống Uyển Uyển đều gào to không ngừng, nhưng cũng không có ai quan tâm.
Hơn nữa còn có người cố tình dẫn đường nói với Chiêu Đế đó là âm hồn đang báo thù.
m hồn từ đâu tới?
Tất nhiên là từ phủ Tướng quân, oán nàng không bảo vệ được huyết mạch của phủ Tướng quân.
Chiêu Đế tin những thứ này nên càng cảm thấy nàng xui xẻo.
Đại công công nhờ người nói cho ta Chiêu Đế cố ý muốn để công chúa An Khang liên hôn.
Từ trước đến nay tình thân trong hoàng thất Đại Tần đều rất nhạt nhẽo.
Phụ hoàng tốt của ta lại càng hơn thế.
Nếu không phải là Tống Uyển Uyển vậy hiện giờ người đi liên hôn giúp ông ta củng cố chính quyền chính là ta.
Nhưng Tống Uyển Uyển không thể đi.
Vì thế phản loạn từ phía nam bắt đầu bạo động một đường thẳng đến Kinh Đô ở phương Bắc.
Kẻ cầm đầu tất nhiên là người cha ruột của ta, Lý Thành Khang.
Đáng lẽ ra sẽ không nhanh như vậy nhưng ông ta nhận định mấy nhi tử của mình c-h-ế-t sạch đều là do Hoàng đế Đại Tần ra mệnh lệnh.
Tin tức đó tất nhiên là do ta truyền lại.
Hiện giờ Lý Thành Khang chỉ tin mỗi nữ nhi duy nhất là ta.
Đặc biệt vì để tỏ lòng trung thành nên ta đã gửi ông ta biện pháp đánh hạ vài thành trì.
Quân phản loạn thế tới rào rạt.
Mà Chiêu Đế thì đã nhiều năm sa vào tửu sắc không để ý tới triều chính.
Quốc khố trống rỗng, thủ hạ duy nhất có thể chống lại quân phản loạn trước đó không lâu còn vì muốn tạo phản mà gặp cảnh sao trảm cả nhà.
Bởi vậy còn chưa đợi tới lúc quân phản loạn nhập kinh Chiêu Đế cũng đã bị dọa phá gan.
Cho nên ông ta tìm người đi giảng hòa.
Đưa chính nữ nhi của mình đi giảng hòa.
27.
Thời điểm Cảnh Túc tiến vào phủ Công chúa ta đang ngồi khắc gỗ.
Cả hai đời ta đều chưa học được cách kiên nhẫn nhưng bây giờ lại có thể tĩnh tâm học khắc gỗ.
Hôm nay hắn cũng đã tỉ mỉ trang điểm.
Thậm chí còn đánh phấn.
Ta hoảng hốt nhớ tới Quốc sư Đại Tần hình như cũng không còn trẻ.
Nhưng những người như hắn luôn có bản lĩnh hơn người.
Giả sử nếu muốn thanh xuân mãi mãi thì cũng không phải là vấn đề gì lớn.
Nhưng hôm nay Cảnh Túc lại đánh phấn.
Rõ ràng ở lần gặp mặt trước hắn trông vẫn thật trẻ trung.
Có lẽ là do ánh mắt tò mò của ta quá rõ ràng nên Cảnh Túc có chút không được tự nhiên.
Nhưng rất nhanh đã khôi phục bình thường.
“Điện hạ nên thu tay lại.”
Ánh mắt hắn nhìn ta nặng nề than nhẹ: “Nếu cứ tiếp tục thì những người chịu khổ chịu nạn chính là bá tánh.”
Cảnh Túc biết ta đang làm gì.
“Vậy ngươi muốn cản bổn cung sao?”
Ta nghiêng đầu cười hỏi Cảnh Túc.
“Ta không ngăn được điện hạ.”
Hắn đứng trước mặt ta, rũ mắt nhìn khúc gỗ trên tay ta.
Khúc gỗ đó đã dần có hình dạng một con ngựa nhỏ.
Bàn tay Cảnh Túc giấu trong tay áo to rộng bỗng giật giật, tiếng nói có chút gian nan: “Ta nói rồi, ta có tư tâm.”
“Tiên nhân cũng sẽ có tư tâm sao?”
Lúc này đây cuối cùng ta cũng đã trực tiếp hỏi ra vấn đề đó.
Đao khắc trong tay khẽ quấn lên tóc Cảnh Túc.
“Ta không phải là tiên nhân.”
Cảnh Túc dung túng cho động tác của ta, hầu kết nhẹ nhàng lên xuống: “Tiên nhân không thể có thất tình lục dục.”
Ta nghe hiểu ý tứ của hắn.
Nhưng ta cũng không cần.
Vì thế ta nói với Cảnh Túc: “Nếu muốn nói tiếp, bổn cung đã từng thật sự thích ngươi.”
Cảnh Túc gắt gao nhấp môi, hơi thở quanh thân bắt đầu trở lên gấp gáp.
“Ngươi muốn ngăn bổn cung?” Ta đột nhiên tò mò: “Nếu yêu cầu của bổn cung là muốn ngươi ở tại phủ Công chúa hầu hạ bổn cung thì sao?”
“Cảnh Túc, dùng một mình ngươi đổi lấy bình an cho bá tánh Đại Tần cũng không thiệt.”
“Ta sẽ ở lại.”
Một lúc lâu sau Cảnh Túc nhìn thẳng ta lên tiếng: “Nhưng chỉ là vì điện hạ.”
Những lời này thật buồn cười, nhưng lại khiến tâm tình của ta trở lên thật tốt.
Vì thế ta càng thêm vui vẻ mà nói một chân tướng khác cho Cảnh Túc:
“Lần đó là do bổn cung trúng độc, trong nửa canh giờ không giải được độc thì sẽ phải chết bất đắc kỳ t-ử, mà ngươi lại đúng lúc có mặt ở đó. Thật ra nếu không phải là ngươi mà đổi thành những người khác bổn cung cũng sẽ làm như vậy. Bổn cung chỉ là muốn sống——”
Ta chú ý tới thân thể Cảnh Túc đột nhiên cứng đờ, mặt không còn chút máu.
Sau đó ta cười nói từng câu từng chữ:
“Các ngươi đều muốn ta c-h-ế-t. Ta đây lại càng muốn sống, còn muốn sống tốt hơn nữa.”
—— Nói đến cùng, ta vẫn là nảy sinh oán hận với Cảnh Túc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...