Ăn Định Trạng Nguyên Phu

Mưa đã tạnh, mặt trời rốt cục cũng xua tan mây đen hé ra khuôn mặt tươi cười, một lần nữa chiếu sáng khắp mặt đất.

Tiểu Thúy dừng tay trên khung thêu, vụng trộm liếc nhìn vị chủ tử dám làm ra chuyện to gan lớn mật như vậy, tiểu thư thoạt nhìn vẫn giống như trước ăn ngon ngủ yên. Nhưng thật ra là không tiếp tục đi lại trong
viện giả làm thục nữ, chẳng qua là cô gia cách vách lại thường xuyên đến đây la cà.

Giống như hiện tại, tiểu thư đang nghiêng mình nằm trên giường xem tiểu thuyết, còn cô gia ngồi dựa vào bên cạnh
cửa sổ ôn tập sách vở.

Lấy châm ở phát gian thuận thuận, tiểu xanh thẳm vi tự hỏi hạ (*). Có một đại mỹ nhân sống động như tiểu thư ở bên cạnh, Triệu công tử thật
sự có thể chuyên tâm đọc sách sao? Thật sự không có chút tư tưởng không
an phận sao?

(*)Lấy châm ở phát gian thuận thuận, tiểu núi xanh thẳm vi tự hỏi hạ: đây là thơ ta cũng chẳng biết nghĩa là gì nữa.

“Tiểu Thúy, châm trà.”

“Vâng.”

Tiểu Thúy lập tức buông khung thêu xuống, rót một chén trà nóng đưa
đến tay chủ tử, lại thuận tiện hỏi một câu “Tiểu thư có muốn mang một
chút điểm tâm lại đây không?”

“Tốt, ta muốn cao quế hoa.” nàng đang xem tiểu thuyết nên thậm chí ngay cả đầu cũng không nâng lên một chút.

Trên trán Tiểu Thúy đã muốn xẹt qua hắc tuyến. Mới qua một lát tiểu
thư đã ăn đến hai đĩa điểm tâm, nàng chỉ tùy tiện hỏi như vậy, tiểu thư
như thế nào lại thật thà nói còn muốn chứ. Nghĩ nghĩ một lát nàng không
nhịn được tiến đến trước mặt chủ tử nhắc nhở “Tiểu thư, kiềm chế một
chút, người cẩn thận không lại dọa cô gia tương lai chạy mất.”

Cái người xem tiểu thuyết vẫn không phản ứng, nhưng cái người đang đọc sách bên kia xoay người qua hỏi “Ta vì sao muốn chạy?”

Tiểu Thúy nhất thời mặt đầy hắc tuyến. Hắn không phải đang chuyên tâm đọc sách sao?

“Ơ, việc này…” Nàng chú ý lựa chọn từ ngữ, cuối cùng quyết định nói
trắng ra một chút “Cô gia không biết tiểu thư ăn rất nhiều sao?”

“Ăn nhiều chứng tỏ khỏe mạnh?” ( câu nỳ ta ủng hộ. hé hé, ai nói con gái là phải ăn ít. Cả nhà nhẩy? hí hí)

“Cô gia không ngại là tốt rồi.” lặng lẽ lau mồ hôi, Tiểu Thúy quyết
định xem nhẹ vấn đề này. Trước mắt cô gia còn chưa có giác ngộ, nàng vì
sao phải cảnh tỉnh hắn chứ. Nếu tiểu thư không thể gả ra ngoài, người
gặp họa chính là nàng nha.

“Thánh chỉ đến.”

Một giọng nói the thé từ ngoại viện truyền đến làm cho ba người trong phòng đồng thời ngẩn ra. Thánh chỉ?

Văn Tuyết Oánh lập tức nhảy xuống giường, dùng tốc độ nhanh nhất sửa sang lại quần áo, sau đó ra cửa.

“Nữ nhi Văn ngự sử tiếp chỉ.”

“Dân nữ tiếp chỉ.”

Văn Tuyết Oánh không cam lòng quỳ xuống, thực không hài lòng đối với mặt đá ẩm ướt sau cơn mưa.

“Hoàng Thượng có chỉ, Thải Lầu đã dựng xong, lệnh Văn Tuyết Oánh ngay hôm nay quay lại phủ đệ Thải Lầu.”

“Dân nữ tiếp chỉ.” Dường như có chút hiểu được lại có chút như không thể hiểu rõ.

Nàng đã sớm biết Thải Lầu dựng xong nàng phải đi ném tú cầu. nhưng hẳn phải là cha phái người đến báo cho nàng mới phải chứ?

“Văn tiểu thư, tiếp chỉ xong lập tức hồi phủ đi thôi.”

“Dân nữ biết.” nàng kính cẩn nghe theo trả lời, “Dân nữ tiễn công công.”

“Không cần, chúng ta phải lập tức hồi cung phụng chỉ, ngươi nhanh chóng hồi phủ đi.”

“Vâng, dân nữ lập tức cho người thu dọn, sau đó sẽ hồi phủ.” Đây là
nhanh chóng muốn đuổi nàng đi khỏi chùa a. Văn Tuyết Oánh tức giận trong lòng.

Nhìn theo vị thái giám đến truyền chỉ rời đi, nàng lập tức quay lại “Tiểu Thúy, thu dọn đồ đạc, chúng ta về nhà.”

“Thật sự phải đi sao, tiểu thư?” Tiểu Thúy không nhịn được, đưa mắt
nhìn vào phòng, chỉ thấy Triệu Tử Dương đang đứng ở cửa nhìn tiểu thư
nhà nàng, nét mặt muốn hỏi lại thôi.

“Thánh chỉ cũng đã tiếp rồi, không đi chính là kháng chỉ, đương nhiên phải trở về.” Nàng hung hăng trừng mắt nhìn thánh chỉ trên tay một cái, rất muốn ném đạo thánh chỉ màu vàng này vào vũng bùn giúp nó nhuộm màu.

“Oánh nhi –” là vì hắn mà đi.

Nàng đi đến bên cạnh hắn, dừng lại, nhếch môi lên, cười đến là vô tâm vô phế (*) “Không có việc gì, ta cũng đã cân nhắc chuyện này hai ngày
rồi, là nên đi rồi. Nếu ta phải đi, chàng liền chuyển sang viện này ở
đi. Nhường viện cách vách cho công chúa điện hạ đi.”

(*) vô tâm vô phế: Một tâm một phế : Tạm hiểu là “Không tim, không phổi”, thường chỉ người vô tâm, nhẫn tâm, hay suy nghĩ đơn giản, thiếu suy nghĩ, thậm chí là… ngu đần. (Dựa theo QuickTranslator) Phần TYV thì lại liên tưởng tới từ vô cảm, không có sự sống.

Hắn giữ chặt tay nàng, mày kiếm nhíu lại.

“Chỉ là cách một bức tường thôi. Làm cái gì cũng tiện.”

Tiểu Thúy ở phía sau không khỏi bịt miệng lại. Những lời này của tiểu thư thật thương tâm.

“Không được nói lung tung.” Hắn nắm chặt tay nàng.

Văn Tuyết Oánh nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn kẻ đang chà đạp tay mình “Đây là tay của ta.”

“Chờ ta, không được suy nghĩ linh tinh.” Hắn muốn cho nàng một lời
hứa hẹn. Sau khi lớn lên Văn Tuyết Oánh không còn là một tiểu cô nương e lệ nữa, nàng có chủ kiến, thậm chí có khi sẽ có chút ý tưởng làm kinh

hãi mọi người, đây là kết quả mấy ngày hôm nay hắn quan sát được.

“Đã biết.” Thanh âm trở nên rầu rĩ, chứng tỏ chủ nhân cũng không lấy gì làm vui sướng.

Kỳ thật, hai chủ tớ nàng cũng không có cái gì phải thu dọn, nhiều lắm chỉ là vài bộ quần áo, cộng thêm hai cái giỏ.

Triệu Tử Dương đưa hai nàng ra khỏi tiểu viện, sau đó, ba người cùng dừng bước.

Công chúa Tuyên Hoa cao quý xinh đẹp đang đắm chìm trong bóng hoàng
hôn, đầu đầy châu ngọc cùng với một tầng cung trang đẹp đẽ, làm cho sự
tồn tại của nàng trở nên không thực.

Tình địch gặp mặt hết sức đỏ mắt.

Công chúa Tuyên Hoa hoàn toàn chỉ dùng loại ánh mắt hèn mọn đánh giá Văn Tuyết Oánh.

Trái lại, Văn Tuyết Oánh có biểu tình chú ý sâu xa, lông mi thật dài
giống mắt dê con, cặp con ngươi trong suốt có chút đăm chiêu đánh giá vị công chúa điện hạ cao quý.

Sau đó, ngón cái tay phải đặt lên môi, nhẹ nhàng cắn cắn, đá đá chân
lên người tiểu Thúy, hạ giọng nói nhỏ “Có giống phật tổ được dát vàng
trên bảo điện Đại Hùng không?”

Tiểu Thúy cũng trả lời rất nhỏ “Giống.” Không hổ là nữ nhi của hoàng
đế, nhìn nàng một thân kim quang chói lọi, thái dương cũng thật sự
nhường cho hoàng đế chút mặt mũi a.

Nghe được lời đối thoại chủ tớ các nàng, Triệu Tử Dương không khỏi quay lưng đi, cố gắng kiềm chế không cười ra tiếng.

“Văn tiểu thư” công chúa Tuyên Hoa cất lên thanh âm êm tai, “Đồ không phải của mình trăm ngàn lần không cần vọng tưởng.”

Văn Tuyết Oánh hoang mang nhìn Triệu Tử Dương, lại quay lại nhìn công chúa Tuyên Hoa “Hắn là đồ vật sao?”

“Hắn đương nhiên không phải đồ vật …” phát hiện mình nói sai công
chúa Tuyên Hoa nổi giận “Triệu công tử là tuyệt sắc nhân phẩm như vậy
làm sao có thể so sánh cùng đồ vật.”

“Tuyệt — sắc – nhân – phẩm –“ cố ý kéo dài từng chữ câu cuối hàm chứa ý vị thâm trường cuối cùng khẳng định gật gật đầu “Khổng lão phu tử
từng nói, thực sắc cũng tính, quả nhiên, quả nhiên a.” lời nói cảm khái
thốt ra.

“Phốc.” Triệu Tử Dương không nhịn được cười to lên.

“Văn Tuyết Oánh –” công chúa Tuyên Hoa quát to một tiếng lập tức có
thị vệ từ bên cạnh nhảy ra, tay cầm chuôi kiếm sẵn sàng nghe lệnh làm
việc.

Văn Tuyết Oánh lôi kéo nha hoàn, cười nói “Tiểu Thúy, thời gian không còn sớm nữa, chúng ta nhanh chóng hồi phủ đi, thời thế này rất loạn, an toàn là trên hết.”

“Vâng, tiểu thư, nô tỳ đỡ người.” Tiểu Thúy rất phối hợp nâng tay nàng, chạy lấy người.

Vì thế, công chúa điện hạ cơn giận không kịp phát tác, đành phải trơ
mắt nhìn kẻ vừa khiêu khích mình xong – Văn Tuyết Oánh – như liễu rủ
trước gió đi qua bên người, thẳng đến lúc không thấy bóng dáng. (Văn Tuyết Oánh PK Công chúa Tuyên Hoa : 1- 0)

Văn – Minh hai nhà Thải Lầu đã dựng xong, nhưng bởi vì tiến độ xây
dựng Thải Lầu của Cát gia rất thong thả, cho nên hai nhà Văn-Minh đều
chờ Cát gia hoàn công, một chút cũng không vội, quả thực ước gì nó vĩnh
viễn không hoàn công.

Văn Tuyết Oánh nửa nằm nửa ngồi trên nhuyễn tháp bị hai ánh mắt nhìn
chằm chằm không tha, không thể không bỏ tiểu thuyết trên tay xuống, vẻ
mặt bất đắc dĩ nhìn nha hoàn bên cạnh.

“Ngươi rốt cục muốn nói cái gì?”

Tiểu Thúy trừng mắt nhìn, vẻ mặt quái dị cúi lại gần “Tiểu thư, tối nay người không ra ngoài.”

“Vì sao lại hỏi vậy?”

Tiểu Thúy trừng mắt vô cùng quỷ dị, bị chủ tử đánh một cái vào đầu,
ngoan ngoãn mở miệng “Mấy ngày nay không phải người ban ngày ngủ, buổi
tối đạp nguyệt hái hoa ghẹo cỏ sao? Như thế nào hôm nay không đi?”

Văn Tuyết Oánh hừ hừ hai tiếng, cầm sách lên tiếp tục đọc, bỏ qua không muốn trả lời vấn đề này.

Thấy chủ tử cự tuyệt hưởng ứng tâm tình quái dị của mình, Tiểu Thúy
lại quay mặt lại tiếp tục hoàn thành bảng thêu. Cô gia tương lai sẽ thực đáng thương a, mấy ngày nay tiểu thư đều đạp ánh trăng mà đi, trở về
cùng sương mai, khi trở về mặt luôn mang một vẻ mệt mỏi không chịu nổi,
nàng nghĩ cô gia sẽ thực là càng mỏi mệt. (chết cười vs nha hoàn nỳ mất. ho’ho’)

Nàng từng lén nghe các nữ nhân lớn tuổi trong phủ nói qua, nam nhân trên giường quá mức chuyên tâm, thân thể sẽ không chịu nổi.

Ánh mắt vụng trộm liếc nhìn chủ tử đang ra vẻ chuyên tâm xem tiểu
thuyết. Chiêu này của tiểu thư đủ độc, nàng trước đem cô gia ăn sạch,
làm cho công chúa kia có cũng không chạm được.

Lặng lẽ lau mồ hôi lạnh, Tiểu Thúy lại nghĩ, cô gia cũng thật là, sắp tới kỳ thi rồi mà còn không biết tiết chế, cùng tiểu thư nhà nàng tùy
hứng làm bậy, thật đúng là xem công danh như bùn đất.

Suy nghĩ nửa ngày, Tiểu Thúy đột nhiên cảm thấy không phù hợp. Tiểu
thư hôm nay có vẻ là lạ, xem ra cũng có chút buồn, theo lý thuyết, nếu
tối hôm qua nàng cùng cô gia có một đêm phong lưu, hẳn phải là nét mặt
tỏa sáng mới phải.

“Tiểu thư, xảy ra chuyện gì sao?”

“Không có”. Giọng nói lười biếng.


“Vẻ mặt của người rõ ràng nói rằng đang có việc.”

“Có việc cũng không phải ngươi có thể giải quyết, cho nên đối với ngươi mà nói đó là không có việc gì.”

Quả nhiên vẫn là có việc. Tiểu Thúy ngừng thêu, đi đến bên cạnh chủ
tử “Tiểu thư, nô tỳ có lẽ không thể giúp gì được nhưng phiền não nếu nói ra sẽ thoải mái hơn, nô tỳ vẫn là người nghe không phải tốt hơn sao?”

“Ngày mai hắn sẽ tham gia kỳ thi.” Thở dài.

“Uhm.” Tiếp tục nghe.

“Công chúa Tuyên Hoa lúc hồi cung phái một đám thị vệ bảo hộ hắn, không cho hắn tiếp xúc với người ngoài.”

“Sao?” Tiểu thư không phải mỗi ngày buổi tối đều đi hẹn hò cùng cô gia sao?

“Nhưng tránh những người đó cũng thật phiền toái a.” Văn Tuyết Oánh
cầm tiểu thuyết trên tay vỗ lên mặt, thanh âm càng thêm buồn bực “Mà
Thải Lầu của Cát gia chậm nhất là ngày mai sẽ dựng xong, cơ hội hắn có
thể đến trước Thải Lầu thực xa vời a.”

Tiểu Thúy đột nhiên thực oán giận, hoàng gia cái gì cũng có, vì sao nhất định phải tranh giành hạnh phúc với tiểu thư chứ?

“Cho nên chủ tử ngươi có phiền não a.”

“A……” Tiểu Thúy không biết nên nói cái gì.

“Ta phá hư thanh danh vẫn là không cản nổi công chúa Tuyên Hoa, mà
bằng diện mạo của ta, chỉ sợ trước Thải Lầu vẫn là chật ních những kẻ
muốn lợi dụng quyền quý của Văn gia.”

Tiểu Thúy nhìn chủ tử xinh đẹp cũng bắt đầu lo lắng.

Văn Tuyết Oánh thở dài, lấy tay vỗ vỗ lên tiểu thuyết, nhẹ nhàng
thong thả nói từng chữ “Ta phát hiện chính mình căn bản không có biện
pháp quyết tâm giết hắn, làm thế nào mới tốt đâu?”

Tiểu Thúy cứng người lại rồi.

Rất lâu sau nàng mới run run giọng nói “Tiểu thư, có lẽ sự việc không đến mức đó đâu.” Tiểu thư từng nói qua, kẻ phụ lòng người lưu lại chẳng dùng vào việc gì, nàng đã nghĩ một khi bị người phụ sẽ hạ sát thủ sao?

Nằm trên nhuyễn tháp, Văn Tuyết Oánh dường như đang ngủ, bởi vì nàng đã nằm yên một lúc lâu, hô hấp vững vàng.

Ngay khi Tiểu Thúy cho rằng chủ tử đang ngủ, định lặng lẽ lui ra, Văn Tuyết Oánh đột nhiên mở miệng “Rất nhiều chuyện đều không có lý do hối
hận, huống hồ ta cũng chưa từng hối hận, ta chỉ là có chút phiền não
thôi, ai, thực phiền toái…”

Chủ tử phiền não, thân là hạ nhân Tiểu Thúy liền cũng phiền não theo.

Đồng thời phiền não còn có Triệu Tử Dương đang ở Vân Lai Tự.

Từ sau khi công chúa Tuyên Hoa rời đi, hắn liền mất đi phần lớn tự
do, nhất là sau cuộc thi, phạm vi hoạt động của hắn hoàn toàn bị hạn chế ở trong Vân Lai Tự.

Kết quả thi thế nào hắn không thèm để ý, không đỗ thi đình, hắn lại
càng không để ý, điều hắn để ý chính là nàng lên Thải Lầu đã nhiều ngày, không biết sự việc ra sao rồi…

Mấy ngày trước, hàng đêm nàng tất sẽ đến, lôi kéo hắn cùng nàng đánh cờ, phẩm trà đến sáng sớm mới bằng lòng rời đi.

Cùng nữ tử yêu mến nắm tay dưới ánh trăng, lại phải tuân thủ nghiêm
ngặt lễ giáo, tuy là dày vò nhưng hắn vui vẻ chịu đựng, càng không nói
đến kỳ nghệ của nàng rất cao siêu, làm cho hắn vắt óc suy nghĩ vẫn thua
nàng một nước, thật sự cảm thấy mình trí tuệ không đủ.

Ba ngày trước, khi nàng rời đi còn do dự quay lại nhìn hắn chăm chú, làm hắn vừa lo lắng vừa bối rối.

Tuy rằng nàng cái gì cũng chưa nói, nhưng hắn lại như đọc được thiên
ngôn vạn ngữ, đọc biết lời nàng chưa nói ra miệng – nếu khó tránh khỏi ý trời, liền từ nay về sau đoạn tuyệt. Nàng không trách hắn, thậm chí
không muốn nhận từ hắn dù chỉ là một cái hứa hẹn.

“Không, Oánh nhi, cho dù có phải kháng chỉ, ta cũng quyết không phụ
nàng.” Nắm chặt chiếc khăn trong tay, thanh âm của hắn tuy nhẹ nhưng
cũng rất kiên định.

Mở cửa sổ ra, ánh trăng phía chân trời phát ra hào quang màu bạc, gió đêm tuy lạnh nhưng cũng không xua tan được buồn bực trong lòng hắn. Rốt cục, hắn phải làm thế nào mới có thể đi tiếp tú cầu?

Ngày mai kỳ thi đình sẽ quyết định tam giáp….. Ánh mắt hắn bỗng dưng
sáng ngời. Ngày mai chính là cơ hội, chỉ cần đứng đầu bảng vàng, liền có thể cưỡi ngựa dạo phố, mà Thải Lầu của nàng hình như ngay giữa khu phố
xá sầm uất nhất.

Dưới ánh trăng, nam tử cười sáng lạn, giống như hoa quỳnh nở ra trong đêm tĩnh lặng (ek ek, so sánh nam nhân vs hoa?) làm cho thị vệ đang nấp trong chỗ tối cũng cảm thấy chói mắt.Nam nhân này
đúng là yêu nghiệt a, hơn nữa, hắn cười lên thật sự có thể làm cho thần
tiên cũng phải thấy nhớ trần thế.

Bọn họ rốt cục hiểu được vì sao công chúa kiên quyết muốn lưu lại nam nhân này……

Thải Lầu của Tam gia Ngự sử thiên kim vô cùng đặc sắc, tất cả đều cùng các Thải Lầu khác không giống nhau.

Sự việc được bàn bạc nhiều nhất ở kinh thành cũng đều liên quan đến
các nàng, có vẻ không ai quan tâm năm nay công tử nhà ai có thể đỗ trạng nguyên.

Không đề cập đến Cát – Minh hai nhà, nói về vị Văn gia thiên kim,
Thải Lầu của nàng cách một tửu lâu không xa, mấy ngày liền cùng tửu lâu

có quan hệ thân mật.

Vì sao?

Bởi vì hàng ngày Văn tiểu thư vừa bước đến Thải Lâu, tửu lâu liền
phục vụ nàng rất nhiều đồ ăn uống, cùng với việc bày tiệc rất giống
nhau, không ngừng tới lui, mà trước mắt bao người, Văn tiểu thư dáng vẻ
thướt tha nhưng món nào bưng lên cũng ăn hết.

Lạnh!

Thật lạnh!

Tướng ăn hoàn hảo, dù sao cũng là mỹ nhân, hơn nữa còn là thiên kim tiểu thư cao quý.

Chính là, khẩu vị này cũng thật quá tốt đi, nàng có biết một ngày ăn hết bao nhiêu bạc không?

Có kẻ lén tính qua bảng giá, một ngày Văn tiểu thư ở trên lầu ăn uống cũng hết đến hơn một trăm lượng bạc, người có gia thế bình thường căn
bản không dám tiến đến gần Thải Lầu, sợ gia đình sẽ bị ăn đến suy sụp. (ặc ặc, chiêu nỳ của Oánh tỷ quá độc)

Hơn nữa, trình độ kén chọn của nàng cũng làm người ta phát điên, mỗi
ngày tiền ăn cũng đủ cho nhà nghèo tiêu dùng thoải mái vài năm.

Tiểu Thúy mặt không chút thay đổi đứng ở bên cạnh xem chủ tử tế chậm
rãi thưởng thức một bàn thức ăn mới đưa lên, trong lòng nhịn không được
kêu rên.

Đây là tra tấn thị giác mãnh liệt a. Nàng nhìn cảnh này liên tục mười ngày, suốt ngày xem tiểu thư phung phí bạc, đồ ăn, khiến nàng thèm đến
chảy nước miếng.

Nuốt nước miếng, nàng nhẫn, nhưng là nghĩ đến thời gian mới trôi qua
được một phần ba, nàng sẽ hỏng cảm giác mất thôi. Cái loại tra tấn này
bao giờ mới chấm dứt a, nàng cũng muốn cầm lên cắn một miếng.

Trong khi hai chủ tớ Văn gia, một người chuyên chú vào mỹ thực trước
mặt, một người không ngừng nuốt nước miếng, trên đường phố đột nhiên náo nhiệt hẳn lên.

Tiếng chiêng trống từ xa truyền đến, hơn nữa càng ngày càng gần.

“Sao, chuyện gì vậy?” Văn Tuyết Oánh dừng đũa tò mò nhìn về hướng đầu phố.

“Giống như……” Tiểu Thúy đột nhiên linh quang chợt lóe, ánh mắt rạng
rỡ nhìn về phía chủ tử. “Tiểu thư, hình như là Trạng Nguyên dạo phố.”

Văn Tuyết Oánh tinh thần nhất thời chấn động.

“Không biết năm nay trạng nguyên có thực tuấn mỹ không?” Tiểu Thúy háo sắc nói.

“Nhất định sẽ thực tuấn mỹ năm nay có ý nghĩa đặc biệt.” Văn Tuyết
Oánh dị thường khẳng định nói. Hoàng đế lão nhân còn muốn đem công chúa
gả đi, khẳng định là tài mạo song toàn.

“Sẽ có Triệu công tử sao?”

Văn Tuyết Oánh trầm mặc. Nàng không rõ lắm. Hắn đối với công danh lợi lộc cũng không ham thích, nhưng nếu công chúa ở phía sau giúp đỡ thì sẽ rất khó nói. Dựa vào tướng mạo của hắn, cho dù không phải trạng nguyên
cũng phải là thám hoa. Nếu thật như vậy, năm nay thám hoa chỉ sợ sẽ còn
nổi bật hơn trạng nguyên, chiếm lấy tâm của hàng vạn cô gái. Hoàng đế
cuối cùng sẽ ra một đạo thánh chỉ tứ hôn, kinh thành khắp nơi đều có
những cô gái vỡ mộng.

Nghĩ đến đây trong lòng lại rét lạnh, lại ấn ấn ngực, áp chế sự ghen tuông.

Không nghe thấy chủ tử trả lời, Tiểu Thúy theo bản năng nhìn về phía
nàng, sau đó rốt cục cũng nghĩ đến mình đã chạm vào nỗi đau của chủ tử
vì thế làm bộ như vô cùng chú ý đến đội ngũ đang đi gần về phía này. Chỉ mong tiểu thư sẽ không phát điên trên đài. Hậu quả thực nghiêm trọng
nha.

Đó là tình huống gì?

Tiểu Thúy nắm chặt tay.

Tân trạng nguyên hào quang toát ra tứ phía khoác lụa hồng chữ thập
đang bị ngăn cách tại một chỗ cách rất xa Thải Lầu. Ngự lâm quân đi theo sống chết không cho hắn tiếp cận Thải Lầu, đây là tác quái trắng trợn.

“Tiểu thư, công chúa thực đáng ghét.”

Văn Tuyết Oánh cười cười, tiếp tục trở lại ăn.

Tiểu Thúy cằm thiếu chút nữa rớt ra “Tiểu thư, người còn nuốt trôi a?”

“Khoảng cách quá xa.” Bốn chữ nhẹ nhàng bâng quơ nhưng lại nói hết nhân sinh bất đắc dĩ.

Tiểu Thúy nắm chặt tay. Ngự lâm quân hoàng gia thực đáng giận.

Đứng nhìn người đang bị bao vây ở đằng xa, nụ cười của Văn Tuyết Oánh càng lúc càng lớn. Là hắn, thật sự là hắn!

Đột nhiên, tiếng ngựa hí vang truyền đến, vô số âm thanh kinh hoàng vang lên.

“Ngựa bị dọa sợ hãi, ngựa của Trạng nguyên gia bị dọa sợ hãi…”

Trong tình huống hỗn loạn, con ngựa hướng Thải Lầu chạy tới.

“Tiểu thư –“ Tiểu Thúy hét lên.

Văn Tuyết Oánh cầm tú cầu bên cạnh lên, có chút chần chừ muốn chờ
ngựa tới gần, nhưng lại nhìn thấy ngự lâm quân đang lao lên muốn giúp
Trạng nguyên xuống ngựa, nhất thời không có thời gian suy nghĩ, nàng
theo bản năng cầm tú cầu trong tay quăng ra.

Vì thế, dân chúng được thấy một màn –

Trạng nguyên bị tú cầu của Văn tiểu thư đánh trúng, bị chấn động lập
tức quay cuồng rơi xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi, hôn mê bất
tỉnh. (ek ek, ta nói Oánh tỷ, ngươi cũng thật “ nhẹ” tay a…….)

“Tiểu thư, người đem Triệu công tử đánh chết?” Tiểu Thúy che miệng, vẻ mặt không thể tin được.

Văn Tuyết Oánh cũng trợn tròn mắt. Dưới tình thế cấp bách, nàng không có lực khống chế, chỉ có thể dùng toàn lực…….

Hắn sẽ không có việc gì chứ? Giờ khắc này nàng vô cùng thống hận mình có thần lực trời sinh, cho dù đi theo sư phụ học võ công, nhưng trong
lúc bối rối vẫn không khống chế được lực đạo.

Thất hồn lạc phách nhìn thị vệ mang hắn đi, nàng mờ mịt xuống Thải Lầu, về nhà chờ phụ thân mang tin tức về.


Gãy hai xương sườn. Hoàn hảo. Sinh mệnh không đáng lo, chính là hoàn toàn không tránh khỏi phải nằm liệt giường.

Trạng nguyên cưỡi ngựa dạo phố, bị một quả tú cầu ném gãy xương sườn, tuyệt đối là sự kiện lớn trong năm.

Hành động này của Văn gia tiểu thư quá vĩ đại, vượt qua cả sự kiện
quăng tú cầu trúng vương gia và tướng quân của hai vị ngự sử thiên kim
khác.

Tối qua, vô số rau dưa cùng trái cây bị ném vào Văn ngự sử phủ, khiến cho Văn ngự sử phủ ăn trong một khoảng thời gian rất dài cũng không
hết.

Sáng sớm mở cửa sổ thấy hậu viện đầy rau dưa cùng trái cây, Văn Tuyết Oánh nhịn không được xoa xoa mắt, quay đầu lại hỏi “Có phải ta còn chưa tỉnh ngủ không?”

Tiểu Thúy mặt đầy hắc tuyến, rất lạnh tĩnh (*) trả lời:” Tiểu thư, không phải mộng.”

(*) lạnh tĩnh: lạnh lùng + bình tĩnh

“Từ khi nào dưới lầu lại nhiều rau dưa và trái cây như vậy?”

“Đó là dân chúng kinh thành biểu đạt cảm xúc đối với việc tiểu thư làm thương tổn Trạng nguyên.”

Vì thế, Văn Tuyết Oánh không hề hé răng.

Tiểu Thúy lại cắn răng đem chậu nước rửa mặt đặt xuống “Tiểu thư,
trong phủ chúng ta đã không còn chỗ chứa đồ ăn, rau dưa kia thật sự
nhiều lắm, đành phải đem một phần chuyển qua bên lầu thêu.”

“Sắc đẹp dụ nhân a.”

Tiểu Thúy bị khẩu khí cảm khái của chủ tử làm cho bật cười, đem khăn mặt đưa qua “Tiểu thư, rửa mặt đi.”

“Thế sự vô thường a.” Vừa lau mặt nàng vừa thở dài.

“Tiểu thư là nói ném tú cầu sao?”

“Đúng nha, ai có thể nghĩ đến ba người chúng ta lại trong vòng một
ngày đem tú cầu ném đi.” Cho dù là ước hẹn cũng không khéo như vậy a.

Tiểu Thúy không phúc hậu cười ra tiếng “Hoàng đế lần này là tiền mất
tật mang, không chừng nhóm các công chúa điện hạ còn có thể giận dỗi gây cung biến a.”

“Thật là chuyện hay a.” Văn Tuyết Oánh mắt sáng rực lên. Nàng vô cùng chờ mong tiết mục cha con trở mặt trong cung đình nha, việc chỉ có
hoàng đế được quyền bắt nạt kẻ khác là không có đạo lý nha. Công chúa
điện hạ, mời các người tận tình làm phiền phụ hoàng các người đi.

“Tiểu thư, tiểu thư……” đột nhiên một nha hoàn thở hồng hộc chạy vào. “Mau đi ra…… Có người đến .”

“Là ai?” Tiểu Thúy hỏi.

“Lão gia nói là cô gia đến đây.”

Sau đó, hai nha hoàn còn có vinh hạnh thấy tiểu thư các nàng bước đi như bay, tư thế oai hùng, biến mất trong nháy mắt.

Hắn đến đây! Trong đầu Văn Tuyết Oánh chỉ tồn tại ba chữ này, lo lắng cho thương thế của hắn, gặp mặt sau tình huống thất thố, vẫn không ngăn cản được bước chân của nàng.

Nàng chạy đến tiền sảnh đúng lúc hắn được gia nhân khiêng vào.

Một thân nguyệt sắc cẩm bào khiến sắc mặt hắn càng thêm tái nhợt, cả
người phải dựa vào lưng ghế dựa, ánh mắt lúc đầu có chút ảm đạm nhìn
thấy nàng chạy vội đến mà sáng lên.

Đến tiền sảnh, nàng phút chốc dừng lại, mắt đẹp như nước nhìn hắn,
môi run lên, một lúc lâu sau mới mở miệng hỏi “Sao chàng lại tới đây?”

Triệu Tử Dương sắc mặt tuy tái nhợt, nhưng vẻ ốm yếu vẫn không che
được hào quang mỹ nam, hơn nữa vẻ ốm yếu cộng thêm nụ cười yếu ớt, giống như một đóa thanh liên từ từ nở rộ, trong khoảnh khắc hào quang tỏa ra
tứ phía.

Tất cả mọi người ở đây, nghe thấy thanh âm ôn nhu của hắn, đương
nhiên cũng vô cùng suy yếu hướng Văn Tuyết Oánh nói “Tìm nàng chăm sóc
cho ta a, dù sao chúng ta danh phận cũng đã định rồi.”

Văn Tuyết Oánh thấy đầu mình đầy hắc tuyến. Đại ca, ngươi đừng không
khách khí như vậy, ta biết công chúa Tuyên Hoa tốc độ cực nhanh đi,
nhưng ngươi cũng đừng đem hòn đá này ném vào tay ta nha.

“Nữ nhi, còn không nhanh đưa Trạng nguyên gia về phòng chăm sóc cẩn thận.” Văn ngự sử ở một bên mở miệng cười ha ha.

Khi nhìn đến trên bái thiếp viết ba chữ Triệu Tử Dương, hắn còn muốn
nhảy lên, trong lòng không ngừng nổi nhạc. Không nghĩ tới nhiều năm sau
mình còn có thể gặp lại con của cố nhân trong tình huống này, tuy rằng
năm đó hiểu lầm bạn tốt mà có chuyện phải tiếc thẹn trong lòng, nhưng
thấy hai nhà có thể kết thành thông gia, tất nhiên là rất vui mừng, đây
cũng là kết cục làm hắn thực vừa lòng.

Triệu hiền đệ, đây là ngươi trên trời có linh thiêng a.

Văn Tuyết Oánh đầu đầy hắc tuyến trừng mắt nhìn cha một cái, đối với
hành vi trêu chọc nữ nhi này của hắn thật không khiển trách nổi.

“Nôn…” nhìn thấy Triệu Tử Dương nhổ ra một ngụm máu nhuộm đỏ cả cẩm bào, nàng một bước nhanh chân chạy qua.

“Có nặng lắm không? Bị thương nặng như vậy còn thích ra ngoài chạy
loạn, chàng nghĩ cái gì a…” nàng tâm ý hoảng loạn nói xong lời cuối
cùng đã muốn không nhịn được rống lên.

Hắn làm như thế này có phải muốn nàng áy náy cả đời không?

Triệu Tử Dương cười suy yếu với nàng, liền ngã vào lòng nàng.

Lập tức Văn Tuyết Oánh rốt cục cũng bất chấp cái nhìn của mọi người,
trực tiếp ôm lấy hắn chạy về hậu viện, vừa chạy vừa kêu “Người đâu, mau
mời đại phu.”

Phía sau, một đám người nhìn nhau, ở trong mắt nhìn thấy chuyện này – Văn tiểu thư khí lực thật lớn a.

Chỉ có Văn ngự sử lấy tay che mắt, trong lòng lồng lộn. Nữ nhi a,
ngươi cũng quá nhanh nhẹn, dũng mãnh đi, tại đây có rất nhiều gia nhân
nha.

Vì thế, không hết thời gian một nén hương, trên đường đã có chuyện
đồn quái dị Trạng nguyên gia đăng môn vấn tội, Văn tiểu thư cướp người
vào phòng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui