Bầu không khí trong nháy mắt lập tức ngưng trệ.
Tất cả mọi người đều vô cùng khó hiểu với việc làm của người này – đầu tiên là báo ra cái giá chín ngàn lượng, rồi không đợi người khác lên tiếng, chính mình lại lập tức hô lên một vạn lượng. Tự mình kêu giá thì chưa nói, cư nhiên còn tăng lên một ngàn lượng, người ngoài nghe được tâm cũng đau lên được.
“Xem ra vị bằng hữu này hôm nay bắt buộc phải có hạt sen của Thiên Thanh Ngọc Liên a, còn ta vốn chỉ đến tham gia náo nhiệt, liền bỏ cuộc ganh đua này, ha ha.” Người này đúng là một trong ba nhà ra giá, lí do thoái thác của hắn vô cùng hào phóng rộng rãi, giống như vừa rồi mình ra giá chỉ là nhất thời cao hứng mà thôi, hiện tại từ bỏ chính là hắn rộng lượng, không đoạt bảo vật của người khác.
Nhưng nếu thật sự là nhất thời cao hứng, vậy ngữ khí và thái độ “nhất định phải có” khi nãy chẳng lẽ là giả vờ à?
Mọi người đương nhiên biết người này không có khả năng tiếp tục cạnh tranh, lại không muốn đánh mất mặt mũi của mình, cho nên cũng không chỉ rõ ra, để trong lòng biết mà thôi, dù sao thân phận địa vị của người ta vẫn còn đó, có thể ngồi vào ghế lô khách quý, sao có thể là hạng người tầm thường chứ? Ít nhất vẫn mạnh hơn những người ngồi ngoài như bọn hắn, mạnh hơn rất nhiều.
Lúc này ngoại trừ hắc mã vừa lên tiếng, còn lại hai nhà không có mở miệng nói từ bỏ.
Trung nhiên khôn khéo trên đài mỉm cười nhìn hết thảy, cũng hợp thời mở miệng, “Sau khi đếm ngược ba tiếng, hạt sen Thiên Thanh Ngọc Liên liền thuộc về vị công tử ra giá một vạn lượng. Ba… Hai…”
Người trung niên cố ý kéo dài giọng, vì hai nhà cạnh tranh còn lại mà khiến không khí thêm chút khẩn trương, để đem giá tăng cao lên chút.
Ngay lúc hắn đếm “Một”, cuối cùng có một nhà mở miệng –
“Một vạn một trăm lượng…” Người này ra giá, chỉ cảm thấy vô cùng nghẹn khuất, hai mắt đỏ bừng.
Hắn là trưởng tử trong nhà, ngày thường cái gì cũng là tốt nhất, trong nhà cho dù là tổ mẫu tổ phụ hay là phụ thân mẫu thân, đều vô cùng cưng chìu hắn, cơ bản là có cầu tất ứng, cho nên từ nhỏ tới lớn tuy rằng không phải tiêu tiền như nước, nhưng cũng có thói quen tiêu xài phung phí.
Một vạn lượng này đối với hắn mà nói xem như là một chút máu, nhưng không phải không bỏ ra được. Nhưng hắn không phải ngốc tử, biết một vạn lượng đã vượt xa giá trị của hạt sen Thiên Thanh Ngọc Liên, nếu còn tiếp tục tranh, tranh tới đỏ mắt, ai biết có phải trúng bẫy của người ta dụ hắn bước vào rồi muốn lừa tiền của hắn hay không? Cho nên, tuy rằng trong lòng hắn vô cùng khát vọng với hạt sen Thiên Thanh Ngọc Liên, nhưng lấy cái giá kia làm mốc, chỉ thêm được một trăm lượng thôi.
“Hai vạn lượng.” Thanh âm hắc mã lại vang lên, vẫn lạnh nhạt như cũ, đương nhiên, còn ẩn giấu sự không kiên nhẫn.
Hào khách* này vừa ra giá, khiến mọi người ở đây hoàn toàn chấn kinh rồi, ngay cả người trung niên khôn khéo ở trên đài cũng nhịn không được há to miệng, có chút hoài nghi cái giá mình vừa nghe có phải là thật không. Nhưng nhìn thấy vẻ mặt khiếp sợ của mọi người, người trung niên mới tin rằng mình không nghe nhầm.
*Hào khách: vị khách hào phú (có tiền có thế)
Vậy là lần này tăng thẳng lên một vạn lượng?
Sau khi mọi người dần dần hồi phục tinh thần, đều quay đầu lại, đem ánh mắt nhìn vè phía ghế lô kia.
Mà người ở trong ghế lô đối với ánh mắt những người này thì không quan tâm, nàng lười biếng tựa vào ghế mềm, mày nhíu lại, ngón tay khẽ gõ trên đùi, xem ra có phần không kiên nhẫn.
Cung Trường Nguyệt thật sự cảm thấy không kiên nhẫn, những người đó cứ dây dưa lôi kéo, nghẹn nửa ngày còn không nói ra được một cái giá tiền, chỉ chút tiền ấy lại còn ngơ ngác lằng nhằng, thật sự là ồn ào.
Cho nên nàng dứt khoát tăng rồi lại tăng giá, tránh cho những người kia lại tranh với nàng, vậy thì nàng cũng có thể sớm lấy được hạt sen Thiên Thanh Ngọc Liên hơn một chút.
Mấy người bên cạnh dĩ nhiên nhận ra Cung Trường Nguyệt không còn kiên nhẫn, vì thế Thanh Sở hoạt bát nhất liền đứng bên cửa sổ, cao giọng nói, “Còn có người ra giá không? Nếu không ai ra giá thì hạt sen Thiên Thanh Ngọc Liên thuộc về công tử bọn ta! Thật là, lằng nhà lằng nhằng, lãng phí thời gian của người ta a!” Lúc Thanh Sở cư xử với người bên ngoài, luôn luôn nhanh mồm nhanh miệng.
Người trung niên ở trên đài cũng nhanh chóng phục hồi tinh thần, vội vàng hữu lễ cười, sau khi đếm ngược ba tiếng mới gõ búa nói, “Được! Hạt sen Thiên Thanh Ngọc Liên này thuộc về vị công tử ra giá hai vạn lượng.”
Hội đấu giá Tì Hưu cứ như vậy mà hạ màn.
Vật phẩm bán đấu giá lần này cũng không phải là nhiều, nên thời gian bán đấu giá cũng không dài, sau khi kết thúc, dựa theo thường lệ diễn một bộ hí khúc ở trên đài, sau khi hí khúc kết thúc, tất cả khách mời đều có thể đi vào bên trong hội đấu giá Tì Hưu để tham gia liên hoan, đánh cờ hiệu, dĩ nhiên là “xem như ở nhà”.
Cung Trường Nguyệt đứng lên, Lưu Thấm lập tức đi đến thấp giọng hỏi, “Chủ tử, ngài đi về trước rồi ta đem đồ đến, hay là…”
“Không cần.” Cung Trường Nguyệt dứt khoát bác bỏ.
Lưu Thấm đã sớm chuẩn bị trong lòng, cũng không cảm thấy kinh ngạc – chủ tử vô cùng coi trọng Thiên Thanh Ngọc Liên, bây giờ hạt sen này lại là đầu mối duy nhất liên quan đến Thiên Thanh Ngọc Liên, cho nên chủ tử xem trọng nó, muốn là người đầu tiên cầm lấy nó, tâm lý này không phải là kỳ quái.
Nhưng Lưu Thấm khó hiểu chính là chủ tử trăm phương nghìn kế tìm Thiên Thanh Ngọc Liên để làm gì?
Đương nhiên, tuy rằng nàng thấy khó hiểu, nhưng không biểu lộ ra mặt, cũng không hề lắm miệng hỏi câu nào.
Lưu Thấm có thể được Cung Trường Nguyệt coi trọng, trở thành đệ nhất thị nữ thân cận của Cung Trường Nguyệt không phải không có lý do. Nàng hiểu rõ cái gì nên hỏi, cái gì không nên hỏi, cái gì nên làm, cái gì không nên làm.
Đây là một người có chừng mực lại cực kỳ thông minh, Cung Trường Nguyệt thân ở địa vị cao, dĩ nhiên thích có một người như vậy ở bên cạnh, cho nên Lưu Thấm được coi trọng cũng là đương nhiên.
Lúc mấy người Tề Nhã dọn dẹp xong trong phòng, người của hội đấu giá Tì Hưu cuối cùng cũng đến.
Đi ở đầu tiên, chính là người trung niên có bộ dạng khôn khéo ở trên đài, thân phận của hắn ở hội đấu giá Tì Hưu dĩ nhiên không đơn giản chỉ là quản sự như vậy. Cho nên người trung niên tự mình đưa hạt sen Thiên Thanh Ngọc Liên đến, cũng là thể hiện hội đấu giá Tì Hưu vô cùng coi trọng nó.
Hơn nữa, trước khi bán đấu giá, người trung niên cũng đã hỏi thăm, thiệp mời mà vị khách quý ngồi ở ghế lô này đưa ra chính là thiệp mời của Thần lâu!
Thần lâu! Thiên hạ đệ nhất Ngọc công tử!
Giọng nói lạnh nhạt khi nãy mặc dù khó có thể phân rõ nam nữ, nhưng sau đó nha hoàn nhanh mồm nhanh miệng kia gọi “công tử” “công tử”, khiến người ta khó mà không liên tưởng đến người vừa phong sinh thủy khởi gần đây, chủ nhân Thần lâu – thiên hạ đệ nhất Ngọc công tử.
Nếu thật sự là Ngọc công tử đích thân đến hội đấu giá Tì Hưu, vậy hắn tuyệt đối không thể không tới.
Trải qua đủ loại cân nhắc, vị trung niên có thân phận cao này mới tự mình tới cửa.
“Vị này chắc là công tử ra giá!” Người trung niên kia vừa tiến đến liền bày ra bộ dạng nhiệt tình, nhưng nụ cười kia lại vô cùng chân thành, sẽ không khiến người khác cảm thấy niềm nở quá mức mà sinh chán ghét.
Nghĩ đến, người trung niên này chắc cũng là một người mạnh vì gạo bạo vì tiền, ở mặt này đã đắn đo vô cùng chính xác.
Người trung niên nâng mắt tập trung nhìn thì liền thấy vị huyền y công tử sáng rực ở dưới ánh đèn, trên mặt mang mặt nạ bạc, hoàn toàn không thể dùng lời nói để hình dung khí chất của hắn, khiến người ta có một cảm giác vô cùng kinh diễm.
Mà bên cạnh hắn có bốn thị nữ đang đứng, ai cũng đều mang mặt nạ bạc tương tự với mặt nạ trên mặt Ngọc công tử, nhưng hình như lại kém hơn một phần. Tuy rằng mặt nạ này đã che đi dung mạo của bốn thị nữ, nhưng lại không ngăn được khí chất của các nàng.
Người trung niên nhìn mà nhịn được tán thưởng trong lòng – quả nhiên là Ngọc công tử, không hổ là thị nữ thân cận của Ngọc công tử!
Suy nghĩ này dạo vài vòng trong đầu hắn, chợt hắn bước lên vài bước, nhận hộp gỗ trong tay thị nữ mĩ lệ ở phía sau, đưa đến trước mặt Cung Trường Nguyệt, bộ dạng vô cùng ân cần.
“Công tử, đây là hạt sen Thiên Thanh Ngọc Liên, mời ngài xem qua.”
Lưu Thấm bước ra ngoài, nhận hộp gỗ kia rồi mới lùi lại đến cạnh Cung Trường Nguyệt, mở hộp gỗ ra để trước mặt Cung Trường Nguyệt.
Khi nhìn thấy hạt sen Thiên Thanh Ngọc Liên lại là một cảm giác hoàn toàn khác, chỉ thấy khí chất của nó rực rỡ, nét mặt của những người vừa khẽ hít lấy lớp linh khí ở trên hạt sen đều thoải mái vô cùng.
Vẻ mặt Cung Trường Nguyệt không đổi, nâng tay nhẹ nhàng lướt qua hạt sen – chạm vào thì lạnh buốt giống như ngọc, quả thật là hạt sen Thiên Thanh Ngọc Liên.
Thật ra động tác này của Cung Trường Nguyệt có chút đường đột.
Hạt sen Thiên Thanh Ngọc Liên dù sao cũng vô cùng quý giá, mà Cung Trường Nguyệt lại chưa trả tiền mà tùy tiện chạm vào, nếu sờ hỏng hạt sen cũng là chuyện không thể nói rõ!
Nhưng người trung niên kia lại rất bình tĩnh, hình như không hề sợ Cung Trường Nguyệt phá hỏng hạt sen Thiên Thanh Ngọc Liên, có vẻ vô cùng rộng lượng.
“Đưa tiền.” Cung Trường Nguyệt thản nhiên nói.
Tề Nhã cũng nghe lời đi lên, từ trên người lấy ra hai tấm ngân phiếu, mỗi tờ là một vạn lượng.
“Chưởng sự, phiền ngươi kiểm tra.” Tề Nhã dịu dàng nói, cử chỉ trang nhã thanh tao.
Người trung niên kia gật đầu, nhận ngân phiếu, sau khi kiểm tra thì nói, “Tốt lắm, tiền đã thanh toán xong, công tử có thể mang hạt sen Thiên Thanh Ngọc Liên đi…”
Hắn còn chưa nói xong thì đã thấy một bóng dáng huyền sắc lướt qua bên người, mấy thị nữ quần áo không giống nhau cũng nối đuôi nhau đi ra.
Người trung niên ngây ngốc nhìn bóng dáng kia – nghe đồn Ngọc công tử tính tình cao ngạo, quả nhiên.
Bất quá, hắn không biết Tề Nhã mà khi nãy hắn còn nghĩ là giống tiểu thư khuê các vừa lên xe ngựa đã oán giận nói, “Hừ, thật sự là một cái nghề lãi lớn kếch sù!” Giọng điệu này có chút chua chua.
Thật ra, nàng chính là bất mãn hội đấu giá Tì Hưu cầm đi hai vạn lượng của mình thôi.
Nhược Tư ở bên cạnh tháo mặt nạ xuống, miễn cưỡng nhắc, “Đoạt lấy cái hội đấu giá này không phải là được rồi sao!”
Hai mắt Tề Nhã lập tức sáng lên.
Vì thế, không lâu sau, hội đấu giá Tì Hưu vốn đang phát triển rất tốt đột nhiên bị một thế lực không rõ chèn ép, vật phẩm đấu giá liên tục tra ra vấn đề, danh dự xuống dốc không phang, cuối cùng lại bị một thương hội vô danh lặng lẽ thu mua, hơn nữa còn thay đổi hình thức kinh doanh, cải tiến hơn vài phần so với trước đây, cũng làm sinh ý hội đấu giá Tì Hưu tốt lên.
Ai cũng không biết, thương hội này chính là tài sản dưới trướng Thần lâu.
Mà lão bản trong bóng tối của hội đấu giá Tì Hưu, Tô Như Mộng cũng cắn chặt răng – không ngờ hòm tiền quan trọng nhất của mình ở dị thế cứ như vậy bị người ta phá hư!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...