An Cư Lạc Nghiệp

Lợi Diệu Dương

An Cúc Nhạc một năm sẽ về thăm ông bà vài lần.

Đây được xem là cuộc tụ hội gia tộc mấy tháng một lần, thân làm con cháu, An Cúc Nhạc không đi không được.

Nhà tổ của An Cúc Nhạc ở ngay Đài Bắc, thậm chí còn khá gần khu vực thành phố, nhưng y thà rằng chi thêm nhiều tiền, sống riêng một mình… nguyên nhân rất đơn giản, toàn bộ nhà họ An từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài đều biết y là gay, không chỉ vậy, còn từng vì đàn ông mà tự sát.

Đương nhiên, đó là chuyện xưa thật lâu ~ thật lâu ~ về trước ~~

Vì thế quan hệ giữa y và bố mình vẫn như nước với lửa, không ai chịu nhường ai, nhưng gần đây y được đối đãi khá hơn hẳn, bởi vì cuối cùng kẻ lạc loài nhất ở nhà họ An không phải chỉ có mình y, mà còn cả anh họ An Vũ Minh cũng là gay.

Gay thì thôi đi, kiếm một anh đàng hoàng để yêu đâu có khó, thế mà lại bẻ cong ông chủ quán bar góa vợ có một đứa con gái, làm cho chú ruột giận đến suýt tăng xông máu, đã vậy anh họ còn ráng đổ thêm dầu vào lửa: “Bố cứ coi như bé gái kia là con sinh, nhà họ An chúng ta có thêm một đứa cháu ngoại, vậy tốt quá còn gì?”

Thế là chú ruột lại tăng xông lần hai.

Nghe đâu còn có lần ba, lần bốn, An Cúc Nhạc không biết nên khen anh họ dũng cảm hay là khen sức sống đáng kinh ngạc của chú ruột.

Trước đây anh họ quyết đi theo chủ nghĩa không come out, hôm nay lại come out một cách dữ dội, khí thế ầm ầm, nghe nói anh cũng chướng mắt việc bố mình cứ chỉ trích tính hướng của em họ, thậm chí tự đắc mình gien tốt, kiếp trước xây cầu lót đường, làm biết bao việc thiện tích đức, nên mới sinh ra con trai bình thường, bây giờ bất thình lình bị đâm cho một nhát, ổng cũng trở tay không kịp.

An Cúc Nhạc hỏi thăm, anh họ chỉ cười xòa. “Ổng lớn tuổi rồi, chịu chút kích thích mới tốt cho tim mạch, thêm tuổi thêm thọ.”

An Cúc Nhạc cũng cười. “Vậy em có nên làm theo chiêu này của anh, khai hết chuyện của mình ra không?”


Anh họ bỗng nhiên chuyển sang mặt nghiêm túc. “Đừng lộn xộn, chuyện của em dám lấy mạng bốn lão hai nhà luôn ấy chứ.”

Hai nhà, một bên ám chỉ nhà họ An, bên còn lại là nhà họ Lợi, nhà chồng của em gái mẹ An.

Hai nhà gọi chung là… “Khoan bàn đến cái này, anh có nghe qua An Lợi bao giờ chưa?”

*An Lợi (安利) ghi và đọc giống Amway, một tập đoàn có trụ sở chính tại bang Michigan (Mỹ), sử dụng hình thức marketing trực tiếp để bán nhiều loại hàng khác nhau. Ngoài ra “An lợi” hiện đang được cư dân mạng dùng với nghĩa là “đề cử”.

Tóm lại có anh họ ra đỡ đạn, An Cúc Nhạc chắc mẩm lần này về nhà sẽ không quá khó khăn, ai ngờ vừa bước vào phòng khách, bầu không khí như mây đen sương mờ, giống như có người mới chết vậy. Hầu hết thành viên của hai nhà An Lợi đều tề tựu đông đủ, trong số đó, em song sinh với mẹ ruột An Cúc Nhạc, dì Lợi, lúc này rõ ràng trông tàn tạ hơn mẹ An nhiều.

Dì Lợi tựa vào người chị mình khóc rưng rức, ba chú bác ngồi kế bên, miệng ai cũng ngậm một điếu thuốc, sắc mặt ưu phiền.

Bộ đang đóng phim à?

An Cúc Nhạc hơi sửng sốt, thím Từ giúp việc ở một bên đi tới. “Thiếu gia về rồi.”

“Ừ.”

Nhà họ An làm kinh doanh, coi như có chút tiền, đó cũng là một trong những nguyên nhân An Cúc Nhạc không chịu áp lực kinh tế, có thể thỏa thích làm xằng làm bậy.

Khách quan mà nói, nhà họ Lợi nghèo hơn nhiều, hai chị em song sinh, lấy chồng cùng một ngày, nhưng vận mệnh lại khác nhau rất xa.


Vừa thấy An Cúc Nhạc, dì Lợi không khỏi dang tay ra, nét mặt mừng rỡ, cứ như trông thấy tình yêu và hy vọng của đời mình. “Tiểu Nhạc, đã lâu không gặp, để dì nhìn con một chút nào…”

“……” Xưa nay y và người nhà họ Lợi chẳng thân thiết gì, đột nhiên sốt sắng như vậy, đúng là hết sức khó hiểu.

Có vấn đề.

Nhưng mà trò mèo mặt ngoài ai lại không biết diễn? An Cúc Nhạc mỉm cười đi tới chỗ dì Lợi, gọi một tiếng: “Chào dì.”

“Lâu rồi không gặp con, con càng ngày càng xuất sắc, chẳng như cái thằng nhà dì…”

Hiếm khi thời tiết tốt, An Cúc Nhạc không muốn nghe chuyện liên quan đến người kia, y cắt lời dì: “Hả, sao cơ? Anh Dương cũng giỏi mà.”

Không nhắc tới thì thôi, vừa nhắc, dì Lợi lại khóc nấc, lúc này khóc đến độ có thể so với bộ phim dài tập của đài nào đó, hoặc là hiếu nữ áo trắng. “Số dì khổ quá! Gả cho ông chồng vừa nghèo vừa vô dụng vừa hủ lậu, sinh thằng con trai thì lăn lộn xã hội đen, bây giờ, bây giờ… bây giờ vừa ra tù lại mắc bệnh gan, nó là tim gan của dì, dì có thể cắt hết gan cho nó, thế mà…”

“……” Ai tóm tắt trọng điểm cho y với?

May là anh họ luôn hiểu thấu lòng y, nhích lại gần giải thích: “Anh Dương mắc bệnh gan, cần cấy ghép, nhưng dì bị viêm gan B.”

“Hả.” Bệnh gan? An Cúc Nhạc thật sự không tài nào tưởng tượng nổi cái kẻ… không ai bì kịp? Kiêu căng ngạo mạn? Nói chung là gã đàn ông chỉ có thể dùng sáu chữ “rác rưởi không thể tái chế” để hình dung, vậy mà lại suy đồi tới mức cần cấy gan để sống.


Lợi Diệu Dương ơi Lợi Diệu Dương, anh cũng có ngày hôm nay.

An Cúc Nhạc lầm bầm trong lòng, lười hỏi tình trạng bệnh, nhà họ Lợi chỉ có hai vợ chồng già, nhưng chú Lợi luôn xem thường con trai, ông thở hổn hển nói: “Chết cũng tốt, mấy năm nay nó đã gây không ít nghiệp chướng.”

Đúng trọng tâm đó chú. An Cúc Nhạc thật sự muốn bấm like cho chú họ.

Dì Lợi khóc lóc: “Nó là con trai tôi hoài thai chín tháng dứt ruột đẻ ra! Nếu không phải người làm cha như ông vô dụng, nó cần gì chạy đi làm xã hội đen…”

Ấy không không, đó là do bản chất của hắn ta như vậy, trời sinh đen sẵn rồi.

An Cúc Nhạc siết chặt cổ tay trái, cả gia tộc chỉ có mỗi anh họ biết được quan hệ “đặc biệt” giữa y và Lợi Diệu Dương, An Vũ Minh kéo y sang một bên, nhắc nhở: “Đợi lát nữa bất luận dì cầu xin thế nào, em đừng bao giờ đồng ý, biết không?”

“……” An Cúc Nhạc đại khái hiểu được đầu đuôi ngọn ngành, hiến gan cần quan hệ huyết thống năm đời hoặc quan hệ họ hàng, bên nhà họ Lợi chắc chắn có vấn đề không hiến được, vậy nên mới nhớ đến nhà họ An miễn cưỡng xem như có chút quan hệ, mà trong nhà họ An, dì Lợi và mẹ An là chị em sinh đôi, gần gũi với nhau nhất, gan của An Cúc Nhạc có tỷ lệ sử dụng thành công cao số một.

*Các chuyên gia cho biết lâu nay, do lo ngại ảnh hưởng đến sức khỏe và tuổi thọ sau khi hiến gan nên nhiều người không nghĩ đến việc hiến. Tuy nhiên, khoa học đã chứng minh gan sẽ tái sinh, nghĩa là khoảng một tuần sau khi hiến, thể tích gan sẽ tăng thêm khoảng 10-20% và sau một năm sẽ đạt khoảng 80-90% so với ban đầu.

Điều kiện tiên quyết là y chưa bị ai đó thao nát cúc.

Quả nhiên, dì Lợi vừa khóc vừa ấp úng: “Tiểu Nhạc, anh Dương của con từ nhỏ đã thương con, chắc con không bỏ mặc nó bệnh nặng như vậy chứ? Con có thể nào, có thể nào làm kiểm tra, cân nhắc thử xem…”

An Cúc Nhạc nhún vai. “Được, để con tìm ngày đi kiểm tra, nếu như không thành vấn đề, vậy lấy gan của con đi.”

Mọi người giật mình, không ngờ việc lớn như thế lại bị y xem như chuyện cỏn con, dì Lợi nghe xong, kích động đến mức suýt quỳ xuống cảm ơn An Cúc Nhạc, An Cúc Nhạc vội đỡ dì: “Thôi đừng dì ơi.” Trong lòng thầm nghĩ: nếu dì biết “quan hệ” giữa con và con trai dì, chắc dì không phải quỳ cảm ơn mà là cho con một bạt tai.

Tình cảm giữa mẹ An và em gái rất tốt, nhưng nói sao An Cúc Nhạc vẫn là con cưng của bà. “Tiểu Nhạc, con đã nghĩ kỹ chưa?”


“Điều kiện tiên quyết là chức năng gan của con phải bình thường, có khi kiểm tra xong, ngay cả con cũng cần hiến gan ấy chứ.” Y nói đùa.

Mẹ An quở trách: “Cái thằng này!”

Tóm lại dì Lợi tìm được hy vọng, không ngừng nói cảm ơn, mặc dù bố An định phản đối, nhưng nghĩ lại con trai mình khỏe mạnh, hiến gan cũng không phải chuyện nguy hiểm đến tính mạng, tốt xấu gì cũng là con trai của em gái sinh đôi mà bà xã yêu quý, tuy rằng hai nhà không qua lại nhiều, nhưng đâu thể nào hoàn toàn mặc kệ, con trai cũng đã đồng ý, nếu mình không chịu giúp, vậy thì có hơi không hợp tình người quá.

Trái lại, An Vũ Minh sắc mặt xám ngoét, anh không quản được các vị trưởng bối, chỉ có thể kéo An Cúc Nhạc sang một bên: “Em là thánh mẫu hả! Tim của em bị nó bóp nát chưa đủ à, lần này còn cắt gan cho nó, lần sau có phải dạ dày phổi thận đều mặc nó moi hết không?”

An Cúc Nhạc mở tay ra: “Mấy năm nay em dày vò gan đâu có ít, hợp hay không còn chưa biết mà, còn chuyện kia thì… xưa như trái đất rồi, trí nhớ của anh họ tốt thật, mỗi ngày em ăn bạch quả còn chưa nhớ nữa là.”

Bạn đang �

*Bạch quả có thể giúp tăng độ minh mẫn, nó được sử dụng chủ yếu như các chất làm tăng trí nhớ và sự chú ý, cũng như là tác nhân chống chóng mặt.

An Vũ Minh nhìn động tác thỉnh thoảng xoa cổ tay trái của y, thầm nghĩ: tốt nhất là vậy đi.

Chuyện cách đây n năm, cái tên Lợi Diệu Dương lại một lần nữa xuất hiện trong cuộc đời y, không phải An Cúc Nhạc không sầu não, nhưng sầu não ở chỗ… ngay cả bộ dạng của hắn ta, y cũng quên tuốt luốt, chỉ còn chút vụn ký ức chẳng vui vẻ gì rớt lại trong mạch máu, ở nơi dây thần kinh yếu ớt nhất, nảy một cái là đau.

Thật mẹ nó đau, không ngờ y lại còn đau vì tên cặn bã nọ, hoặc là đau cho chính bản thân mình, đau cho tuổi thanh xuân bị lãng phí, đau cho quãng thời gian đẹp nhất đời người bị giẫm đạp bởi một kẻ không đáng.

Từ nay về sau, cuộc đời y, sẽ không yêu đương nữa.

Quá mệt mỏi, y cắt cổ tay trái, yêu không nổi.

Cũng không muốn yêu nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui