Xuân về hoa nở
Tiết trời vào xuân.
Đúng mùa xuân về hoa nở là quãng thời gian tươi đẹp nhất trần đời, đàn chim nhỏ cất tiếng hót trên cây, bóng thuyền buồm trôi nổi trên bờ sông ~~ An Cúc Nhạc vừa ngâm nga bài “Thiên thượng nhân gian” của Tiểu Ca, vừa đón chào ngày đông buốt giá tại Flawless nơi mình làm việc, rồi lại nảy mầm hồi sinh từ khe hở tảng băng.
Gần đây vẫn còn trong giai đoạn đề án, An Cúc Nhạc rất rảnh rỗi, sau khi tan tầm, y đăng nhập Skype tám nhảm với bạn tốt: “Mùa xuân tới rồi nè ~~”
Joke Nam: “Anh phát xuân ít thôi, anh mà phát xuân sẽ không có chuyện tốt.”
An Cúc Nhạc cười. “Ý cậu là chuyện xảy ra năm ngoái?”
Vừa nhắc tới, Kiều Khả Nam lại tức giận, đó cũng là bước ngoặt sau khi cậu cam nguyện làm bà thím già, giám sát chặt chẽ đóa cúc của người nào đó. Joke Nam gửi sang cái emo che mặt >"<: “Thôi đừng nhắc lại nữa ~”
Năm ngoái, đóa cúc này phát xuân, dụ dỗ một anh trong quán bar, hai người hẹn nhau đi mướn phòng, đối phương đi lấy xe trước, kết quả chẳng biết chui lộn vào xó nào, An Cúc Nhạc chờ chán, dứt khoát dụ thêm một anh… hai top một bot, thời khắc quyết chiến đặc sắc khỏi nói, diễn luôn vở đầu rơi máu chảy ngay trước cửa quán bar.
Mắt thấy hai top sắp lao vào đánh nhau, đóa cúc châm ngòi chiến sự còn đứng đằng kia không biết sống chết nói: “Hay là chúng ta chơi tay ba đi, ông đây đã muốn nếm thử cảm giác song long nhập động từ lâu rồi.”
… Má ơi đúng là nghĩ lại mà kinh.
Việc này cuối cùng nhờ Kiều Khả Nam móc danh thiếp luật sư ra giải quyết. “Thân chủ của tôi có quyền giữ im lặng… tôi thật sự hy vọng anh ấy giữ im lặng.”
Đến nay An Cúc Nhạc vẫn còn thở dài: “Tiếc ơi là tiếc, hai người đều là top chất lượng, hiếm khi mới có dịp chơi tay ba, anh không tin bọn họ thật sự không muốn chơi.”
“……” Joke Nam: “Em thật sự không muốn.”
Hoa Cúc Đen: “Hê, cậu đâu có giống! Cậu lập đền thờ trinh tiết còn được ấy chứ. Lúc cậu ngỏm, anh sẽ ghi chú rõ ràng: Đời này chỉ dùng một cây của Lục Hành Chi, có thể làm tấm gương sáng cho trai tân…”
“Làm ơn đừng.” Joke Nam: “Nhưng mà gần đây anh thật sự đã tu tâm dưỡng tính, bớt phóng túng hơn nhiều.”
Hoa Cúc Đen: “Ngã phật từ bi, a di đà phật.” Đúng là y đã bớt phóng túng.
Khác với mùa xuân năm ngoái, năm nay Kiều Khả Nam cảm nhận được một luồng khí yên bình hài hòa đã lâu không thấy. Đương nhiên, cậu cũng nhịn không được có ảo tưởng bị hại rằng đây chỉ là sự yên tĩnh trước cơn bão…
Dù sao kể từ cuối năm trước, cậu không còn nghe cơ sở ngầm ── tức nhân viên phục vụ ở quán bar, cung cấp tin tức về phương diện này nữa.
Thế nên Kiều Khả Nam yên tâm… mới là lạ. Cậu hiểu rất rõ tính tình của đóa cúc này, cái động bên dưới y hệt cái miệng bên trên, chẳng hề ngăn giữ, chẳng kiêng kỵ gì, cộng thêm… tham ăn.
Đôi lúc rõ ràng không phải đói, thế nhưng vẫn muốn ngậm vài thứ ở trong miệng, đột nhiên chịu sửa đổi, chỉ có hai loại khả năng: một là ăn quá no dẫn đến nghe thấy hai chữ thức ăn là muốn nôn; hai là khoang miệng bị nổi đẹn do tác động bên ngoài…
Kiều Khả Nam suy nghĩ một chút: “Hoa Cúc, chúng ta là bạn tốt, đúng không?”
Hoa Cúc Đen: “Đương nhiên rồi.”
Joke Nam: “Anh có chuyện gì cũng đừng gạt em.”
Trong lòng An Cúc Nhạc “đinh” một tiếng, nếu là bình thường, nghe Kiều Khả Nam nói vậy, y chỉ cười hô hố, nhưng bây giờ… y thật sự chột dạ. “Vậy phải xem là chuyện gì, chẳng lẽ bệnh trĩ của bố anh cũng phải nói với cậu?”
Joke Nam: “Em không có hứng thú với bệnh trĩ của bác trai…”
Hoa Cúc Đen: “Thì bởi ~” An Cúc Nhạc đùa cợt. Chỉ là mỗi khi y đánh trống lảng, nội tình bên trong lại càng không đơn giản.
Kiều Khả Nam dứt khoát nói thẳng: “Hoa Cúc, em biết anh luôn chú ý cẩn thận, em chỉ sợ anh cuồng quá hóa rồ, vả lại cẩn thận cỡ nào cũng có lúc sơ sẩy. Tin em đi, chỉ cần có một trái tim chân thành, trên thế giới sẽ không có vấn đề nào là không thể giải quyết, mặc dù em ở bên kia màn hình, nhưng thật ra em vẫn luôn ở cạnh anh.” Vừa nói vừa gửi một tấm hình Lương Triều Vỹ thâm tình tha thiết. “Thật đó, cho nên mặc kệ anh mắc bệnh liệt dương hay bông cải gì gì đó, em cũng sẽ đối mặt với anh…”
Hình như mặt thâm tình của Lương Triều Vỹ là tâm này)
Nửa trước còn giống người nói, nửa sau quả thật khó nghe.
Hoa Cúc Đen: “Biến đi!”
Joke Nam: “Em nói thật…”
Hoa Cúc Đen: “Anh đây đun nấu xào gì cũng biết hết! Chẳng mấy khi anh mới tu chân, vậy mà lại bị cậu nói như thế, hic, làm sao chịu nổi…”
Joke Nam: “Anh tu chân? Đậu má, ngay cả bồn cầu anh còn không biết sửa mà?” Đã thế nửa đêm còn gọi điện thoại bảo cậu qua cứu nữa.
*Từ “tu” trong tu chân (修真) có nghĩa là sửa chữa.
Hoa Cúc Đen: “Hừ, lần đó là dội nước xả nhầm mắt kính nên bị kẹt, trường hợp đặc biệt…”
……
Hai người nói qua nói lại, cuối cùng cũng nói đến mức Kiều Khả Nam tin rằng gần đây An Cúc Nhạc có thể ngưng tụ năng lượng trong vũ trụ, triệu hoán đủ loại rồng thần để tu chân.
Joke Nam: “Tốt quá, em thật sự sợ anh đi quá lố, mai này già rồi phải sống nhờ vào tã.”
Hoa Cúc Đen: “Anh mua sẵn một tá cho cậu trước.” Rốt cuộc ai mới đi quá lố?
Quả nhiên không lâu sau, Kiều Khả Nam chẳng thấy tăm hơi, Skype rơi vào trạng thái chết máy, nhất định là bị bắt đi “thông”… An Cúc Nhạc cười thầm, trước đây mỗi lần thế này, y nhất định sẽ bỏ đá xuống giếng, liều mình ‘rửa mắt’ cho Kiều Khả Nam, phun hết đủ loại từ ngữ bậy bạ bỉ ổi, nhưng hiện tại…
Y liếc nhìn đồng hồ trước mặt, ừm, vừa đúng giờ.
An Cúc Nhạc lấy di động ra, bấm loạn xạ một trận, gửi tin nhắn: “Gặp ở chỗ cũ, hôm nay tôi chạy với cậu.”
Mùa đông đã trôi qua, thời tiết không còn ướt lạnh như vậy nữa, An Cúc Nhạc mặc một chiếc áo thun vải bông đơn giản và quần jeans lửng, nhẹ nhàng mà thoải mái.
Chín giờ tối, người ăn cơm no ra công viên bên bờ sông tản bộ đã về nhà gần hết, không còn quá đông người, lúc này chạy là tuyệt nhất… cậu thiếu niên nói thế với y. Thật ra thì, nếu không phải vì phối hợp với An Cúc Nhạc, cậu thích chạy ở những nơi càng yên lặng hơn, ví dụ như đường cái.
“Cảm giác như chỉ còn mình và phong cảnh xung quanh.”
Nghe xong, An Cúc Nhạc đưa ra lời kết: “Đúng là trung nhị…” Vào tuổi này, ai cũng là một nhà thơ đa sầu đa cảm.
Tóm lại, ở đây tiện lợi nhất, An Cúc Nhạc đi bộ là tới nơi, còn Đỗ Ngôn Mạch ở đâu cũng thế, không có ý kiến gì.
Hai người hẹn nhau chạy bộ… tính ra thì cũng được một thời gian rồi, nếu lúc trước có người nói với An Cúc Nhạc: “Sau này mỗi tuần cậu hãy đến công viên bên bờ sông chạy bộ”, An Cúc Nhạc nhất định sẽ kinh ngạc đáp trả: “Thím mắc chứng nghi bệnh hả?”
*Chứng nghi bệnh: chứng lo sợ quá mức cho sức khỏe, người mắc chứng này có xu hướng nghĩ rằng những cảm giác bình thường, chức năng cơ thể và các triệu chứng nhẹ như dấu hiệu của một căn bệnh nghiêm trọng. Ví dụ: một người có thể sợ rằng đổ mồ hôi là dấu hiệu của bệnh ung thư.
Thế nhưng hiện thực thường lệch tông so với ảo tưởng, An Cúc Nhạc vừa làm ấm người vừa ngẫm nghĩ. Suốt mùa đông này, y không chỉ không bị cảm, thậm chí ngay cả bệnh vặt như tay chân rét cóng cũng giảm đi nhiều.
Mà điều làm cho kẻ hứng khởi ba giây* như An Cúc Nhạc quyết tâm chạy bộ chính là, có một lần ở trên giường, cậu thiếu niên nhẹ nhàng cầm chân y, không giấu nổi vui mừng nói: “Không còn lạnh như vậy nữa.”
*hứng khởi ba giây: ý chỉ những người chỉ có hứng thú với một sự việc trong thời gian ngắn và không bền bỉ lâu dài.
Giọng điệu mừng rỡ từ tận đáy lòng kia… tuy rằng lần đầu tiên chạy bộ, y thật sự nghĩ thầm, má ơi tha cho tôi đi, có chết tôi cũng không chạy nữa đâu, sau đó ngồi phịch ở ven đường, bị cậu thiếu niên hiếm khi châm biếm: “Anh Hoa cúc, anh quá yếu…”
Yếu thì yếu, y nhận luôn. “Cậu cõng tôi đi.”
An Cúc Nhạc chỉ thuận miệng nói đùa, định bụng lát nữa sẽ đứng dậy, ai ngờ cậu thiếu niên cõng mình thật… mãi đến nửa đường, cậu ấy vẫn còn nói: “Lần sau, chạy xa thêm chút đi.”
An Cúc Nhạc: “Không được, tôi chạy không nổi.”
Đỗ Ngôn Mạch: “Không sao, em sẽ cõng anh về.”
Cậu thiếu niên nói được làm được… đương nhiên, đến nửa đường An Cúc Nhạc cũng tự giác mình hơi lố, ngoan ngoãn trèo xuống, tự mình đi.
Tấm lưng của Đỗ Ngôn Mạch rất rộng, rất dày… rất ấm, được cậu ấy cõng, tầm mắt của y cao hơn trước, cảnh vật nhìn thấy cũng khác với ngày thường, vận động chăm chỉ còn khiến cõi lòng nhanh chóng lắng dịu, nhưng có một luồng nhiệt năng nào đó cứ dạo quanh khắp mạch máu. Thời gian ở chung thế này rất quý giá và ít ỏi, An Cúc Nhạc cũng không chán ghét.
Thế là y nghĩ: được, chạy thì chạy.
Từ lúc bắt đầu đến nửa đường rồi đến lưng cậu thiếu niên, hôm nay An Cúc Nhạc có thể tự mình chạy hết cả quãng đường, quá trình biến đổi trung gian giúp y cảm nhận được năng lực thích ứng mạnh mẽ của loài người… trọng điểm là, dáng vẻ cậu thiếu niên khi chạy bộ quả là đẹp mê ly.
Đỗ Ngôn Mạch mặc trang phục chạy bộ vừa vặn, tư thế nghiêm chỉnh, dáng người cao ngất, nương theo từng bước chạy, bắp thịt khỏe khoắn kéo căng chiếc áo thun hơi mỏng của cậu ấy, thỉnh thoảng An Cúc Nhạc ngứa tay thò vào trong rờ mó, từng khối rõ ràng mà chắc nịch, lại không tạo cảm giác nặng nề hay cồng kềnh, chỉ xúc cảm thôi đã tiếp thêm năng lượng cho y.
An Cúc Nhạc không tiếc gì vì trai đẹp, mỗi ngày theo anh đẹp trai đi chạy bộ, thưởng thức dáng người của đối phương trên danh nghĩa rèn luyện sức khỏe, dần dà thẩm du tinh thần trở thành động lực lớn nhất để y tiếp tục chạy.
Kiều Khả Nam nói quả không sai, cuồng quá hóa rồ…
An Cúc Nhạc duỗi người một cái, vừa nâng mắt đã trông thấy bóng dáng quen thuộc chạy về phía mình.
Chàng trai cao lớn khôi ngô, niềm vui của y, làm cho tất cả tình nhân trẻ tuổi bố chồng mẹ chồng xung quanh đều quay đầu lại. Khỏe đẹp là mục tiêu theo đuổi suốt đời của loài người, đến chết cũng không dừng lại, thằng nhóc này lại chiếm được tất cả, An Cúc Nhạc chỉ nghĩ thôi đã thấy vài phần khoái chí và đắc ý, tại mấy người không biết đó chứ, dáng vẻ trên giường của cậu ấy mới là dễ nhìn nhất, lúc ‘làm’ người ta thì toàn thân trên dưới, ngay cả móng tay cũng gợi cảm nốt.
“… Anh Hoa cúc, anh đang cười hả?”
“A?” An Cúc Nhạc sờ mặt, khóe miệng đúng là nhếch lên thật. “Vậy ư?”
“Nhìn hơi bị đáng sợ.” Đỗ Ngôn Mạch thẳng thắn biểu đạt cảm tưởng của mình.
An Cúc Nhạc liếc cậu ấy một cái, nhưng mà cười dâm đãng đúng là không đẹp đẽ gì cho cam…
Bọn họ cũng không có tín hiệu giao ước gì, đến nơi là chạy thôi.
An Cúc Nhạc khởi động xong, Đỗ Ngôn Mạch từ nhà chạy đến đây cũng đủ làm ấm người, đôi lúc An Cúc Nhạc không tới, cậu tự mình tiếp tục chạy về phía trước, sau đó chạy về nhà.
Bốn phía rất yên tĩnh, ngay cả gió cũng thổi nhẹ, ánh đèn bên sông dập dờn trên mặt nước, tựa như những vệt sáng nhàn nhạt. Đèn đường ven phố lập lòe mờ ảo, cảnh vật nơi xa như nhòe đi, cậu thiếu niên từng nhắc tới Đêm pháo bông* lần trước, cậu vừa chạy vừa ngắm pháo bông, một mình hưởng thụ hết cảnh đẹp.
*Đêm pháo bông là một dịp lễ hội hàng năm vào tối mùng 5 tháng 11, có nguồn gốc ở nước Anh. Lễ này tưởng niệm sự thất bại của một nhóm người theo đạo Cơ đốc có âm mưu đốt kho thuốc súng để lật đổ Quốc hội ở London nhưng bất thành vào đêm ngày 05/11/1605.
An Cúc Nhạc hồi tưởng lại lúc đó, y đang chen lấn trong đám đông xem pháo bông, người người đẩy tới đẩy lui, y bị chen đến chửi thề, mãi đến khi nghe “bùm” một tiếng, y mới biết pháo bông bắt đầu phóng, nhưng đã sớm không còn hứng xem nữa.
Đỗ Ngôn Mạch nghe mà líu lưỡi. “Khờ quá.”
An Cúc Nhạc cười cười. “May là đa số mọi người đều khờ, nếu không sẽ đổi thành cậu ở đây bị chen chật ních.”
Đỗ Ngôn Mạch nghĩ cũng có lý, vả lại ngắm pháo bông một mình, không ai sẻ chia, thật sự rất cô đơn.
Cậu nói: “Lần sau, chúng ta cùng tới đây xem đi.”
Lần sau… vậy ít nhất còn một năm nữa.
An Cúc Nhạc á khẩu, nhất thời không biết nên trả lời thế nào, quan hệ giữa y và cậu thiếu niên tựa như con đường phía trước vậy, nhìn như thẳng tắp, dài đằng đẵng không điểm cuối, nhưng đến một lúc nào đó, mọi thứ sẽ quay về như cũ.
Sau này, tôi đi đường tôi, cậu đi đường cậu.
An Cúc Nhạc không thể không suy nghĩ về cảm giác của mình dành cho cậu thiếu niên: mỗi một chỗ của cậu ấy đều hợp với sở thích của mình, nói ghét là không thể nào, vậy còn ngán thì sao? Mặc dù y có mới nới cũ, nhưng đối với những thứ mình nhận định, thật ra y rất si tình, quần áo giày dép y thật sự thích, bảy tám năm cũng không nỡ bỏ, lâu lâu còn lấy ra bảo dưỡng một chút.
Kiều Khả Nam nói người như y: “Nhìn vô tình nhưng thật ra đa tình.”
An Cúc Nhạc biết, mình thật lòng đặt cậu thiếu niên vào mắt.
Cái cậu nhóc thỉnh thoảng rất mưu mẹo, nhưng lại làm cho người ta thương tiếc.
Đó không phải là tình yêu, y sẽ không yêu ai, yêu cũng không phải là chuyện tốt, tóm lại không tốt với cậu thiếu niên, y còn đang rỉ máu đầm đìa từ kinh nghiệm bản thân đây. Cái y muốn là sự trân trọng và quý mến, yên ổn bình lặng, an bình ôn hòa, An Cúc Nhạc cảm thấy vậy mới tốt, đợi sau khi cậu thiếu niên rời khỏi mình, nếu có thể tìm được một người tướng mạo đẹp cá tính tốt, không làm chuyện bậy bạ, vậy là viên mãn rồi.
Còn y hả, chẳng qua chỉ là một vai phụ nho nhỏ trong vở kịch cuộc đời của cậu thiếu niên mà thôi. Có lẽ năm hay mười năm sau gặp lại nhau lần nữa, cậu ấy sẽ trở thành nguy cơ khiến y và tiểu thụ chính quy tranh cãi một chút, nếu cẩu huyết hơn nữa, vai phụ y đây mắc phải bệnh nan y, hoặc gặp tai nạn xe cộ ── đậu má, mấy tên vai phụ kia không mua bảo hiểm à? Rõ ràng bây giờ nên tìm công ty bảo hiểm đòi bồi thường, chạy đi bám víu người cũ là cái lý lẽ gì?
Trừ phi bạn trai cũ là người bán bảo hiểm, vai phụ vì cổ động, mua một phần…
Đỗ Ngôn Mạch cắt đứt dòng suy nghĩ miên man của An Cúc Nhạc. “Anh Hoa cúc?”
“Hả?”
“Đến nơi rồi.” Đỗ Ngôn Mạch chỉ một chỗ đánh dấu đằng trước, nhắc nhở.
Để phòng ngừa Đỗ Ngôn Mạch chạy mãi không ngừng, hai người chọn một chỗ làm điểm quay lại, bình thường đều chạy đến mức An Cúc Nhạc không thở nổi chú ý tới trước, nào ngờ hôm nay suy nghĩ vẩn vơ, bất tri bất giác đột phá giới hạn mới…
An Cúc Nhạc thở hổn hển, Đỗ Ngôn Mạch chỉ thở nhẹ, tuy rằng hô hấp hơi gấp gáp, nhưng cũng không rối loạn. Cậu ấy trời sinh đã biết chạy, còn chạy giỏi nữa là khác, hai người đều nhễ nhại mồ hôi, gió đêm thổi qua mang theo cảm giác lành lạnh, rất dễ chịu.
An Cúc Nhạc khép lại vở kịch cẩu huyết ba xu trong đầu, y nhìn sang, chỉ thấy Đỗ Ngôn Mạch híp mắt lại, dáng vẻ cậu ấy hưởng thụ làn gió trông hết sức thoải mái, khóe mắt và đuôi lông mày vừa cương nghị lại pha lẫn nét nhu hòa của thiếu niên trẻ tuổi. An Cúc Nhạc ngắm nghía, động tâm, bỗng nhiên rất muốn gần gũi cậu ấy… thế là kiễng gót chân, hôn lên.
Xung quanh không phải chốn không người, nhưng mà nụ hôn của An Cúc Nhạc rất nhẹ, nhẹ đến mức Đỗ Ngôn Mạch cảm thấy nếu mình không mở mắt ra, cậu nhất định sẽ hiểu lầm mình bị gió đêm hôn…
Cậu mở to mắt nhìn An Cúc Nhạc, đối phương mỉm cười, tròng mắt sáng trong, hệt như viên tinh thạch xinh đẹp, bên miệng An Cúc Nhạc là một lúm đồng tiền nhỏ, tuy nó không rõ ràng lắm nhưng lại khiến cho Đỗ Ngôn Mạch động lòng, tim đập thình thịch. Bình thường An Cúc Nhạc không cười như vậy, Đỗ Ngôn Mạch rất muốn nhìn thấy, nhưng mà thấy rồi thì lại… đau.
Đau một cách khó hiểu.
Cậu giơ tay xoa mặt An Cúc Nhạc, nhẹ nhàng chạm vào khóe mắt của y, chỗ đó khô ráp chứ không ướt át. An Cúc Nhạc híp mắt, dường như rất hưởng thụ sự đụng chạm của cậu ── Đỗ Ngôn Mạch nhớ lại, mặc dù lúc cậu chưa quen tay hành động lỗ mãng, người này vẫn luôn khích lệ mình.
Cậu từng rất ghét đụng chạm với người khác, nhưng bây giờ lại mê đắm cùng cực, cảm giác thoải mái khi da thịt kề cận, tất cả đều do người này dạy cậu.
Không có người nào khác.
An Cúc Nhạc mặc cậu sờ mó, nhiệt độ cơ thể của Đỗ Ngôn Mạch nóng hơn y, y cảm thấy rất dễ chịu.
Y có thể nhận ra, cậu thiếu niên cũng thích mình, quý trọng mình.
Không phải việc gì cũng liên quan đến yêu và không yêu, y không như vậy, cũng không thể đòi hỏi cuộc sống của cậu thiếu niên thay đổi vì mình.
Đó không phải là điều y muốn.
An Cúc Nhạc nhếch miệng, cười khẽ. “Yên tâm đi…”
Đỗ Ngôn Mạch: “?”
An Cúc Nhạc xoa đầu cậu thiếu niên, thầm nghĩ: bất luận tương lai như thế nào, tôi tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không đi tìm cậu.
Tôi muốn cậu sống thật tốt.
Không quấy rầy, là sự dịu dàng của tôi.