Ăn, Cầu Nguyện, Yêu
Tôi không chịu được nữa. Sau gần bốn tháng ở Ý, tôi không còn mặc vừa cái quần nào. Ngay cả quần áo mới tôi vừa mua tháng trước (khi tôi đã mặc chật mấy cái quần "Tháng thứ hai ở Ý" của mình) cũng không vừa nữa. Tôi không thể đủ tiền để cứ cách vài tuần lại mua một tủ quần áo, và tôi biết rõ rằng mình sẽ sớm đến Ấn Độ, nơi mấy pound này sẽ tan biến, nhưng mà - tôi không thể đi đứng với mấy cái quần này nữa. Tôi không thể chịu nổi.
Tất cả điều đó đều có lý, vì rằng tôi vừa bước lên cái cân trong một khách sạn Ý sang trọng và biết là mình đã tăng hai mươi ba pound trong bốn tháng ở Ý - quả là một con số thống kê đáng kể. Chừng mười lăm pound trong đó tôi thật sự cần vì tôi đã trở nên gầy giơ xương trong những năm ly dị và phiền muộn khó khăn vừa qua. Năm pound tăng kế tiếp, chỉ là cho vui. Còn ba pound cuối cùng thì sao? Chỉ để chứng minh một quan điểm, tôi cho là vậy.
Ấy thế mà tôi thấy mình đang mua sắm một món trang phục tôi sẽ luôn giữ trong đời như một kỷ niệm thân thương, "Quần Bò Tháng Cuối Cùng Ở Ý Của Tôi". Cô gái trẻ trong cửa hiệu thật tử tế khi cứ mang ra cho tôi những kích thước lớn hơn rồi lớn hơn nữa, đưa qua tấm rèm hết cái này đến cái khác mà không bình luận, mỗi lần vậy chỉ lo lắng hỏi là liệu cá này có vừa hơn không. Vài lần, tôi phải thò đầu ra khỏi rèm và hỏi, "Xin lỗi, cô có cái lớn hơn chút xíu không?" Cho đến khi cuối cùng cô gái trẻ tốt bụng đưa tôi một chiếc quần jeans với kích thước vòng eo nhìn thật sốc. Tôi bước ra khỏi phòng thử áo, trình diện mình trước cô gái bán hàng.
Cô nhìn không chớp mắt. Cô nhìn tôi như một nhà quản thủ nghệ thuật đang cố đánh giá giá trị của một cái bình hoa. Một cái bình hoa khá lớn.
"Carina," cuối cùng cô quyết định. Dễ thương.
Tôi hỏi cô bằng tiếng Ý cô có thể vui lòng nói thật cho tôi biết liệu cái quần jeans này có làm tôi giống như một con bò cái không.
Không, signorina, cô bảo tôi. Cô không giống như một con bò cái.
"Vậy tôi có giống một con heo không?"
Không, cô cam đoan với một vẻ rất nghiêm túc. Tôi cũng không giống như một con heo chút nào.
"Có lẽ là một con trâu?"
Chuyện này đang trở thành một bài tập từ vựng tốt. Tôi cũng đang cố làm cho cô bán hàng cười, nhưng cô quá mải mê giữ vẻ chuyên nghiệp.
Tôi thử một lần nữa, "Có lẽ tôi giống một miếng pho mát trâu mozzarella?"
Thôi được, có lẽ, cô nhượng bộ, hơi cười một chút. Có lẽ cô hơi giống một miếng pho mát trâu mozzarella...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...