Phòng bệnh An Ký Viễn đã ở thuộc khoa bệnh cũ, An Sinh tối hôm cũng không phải tự dưng oán trách, giường nhỏ chỉ đủ một người nằm so với giường trong phòng bệnh ở khu nhà mới đủ chỗ cho cả người nhà bệnh nhân là khác biệt một trời một vực.
Quý Hàng gần như suốt đêm không ngủ, chỉ thỉnh thoảng khoanh tay tựa lưng trên giường nghỉ một lúc, có thể vì sợ chạm vào vết thương của em trai mà không dám ngủ say.
Hôm nay, Quý Hàng không có lịch phẫu thuật, bất quá buổi chiều cần xuống phòng bệnh hội chẩn.
An Ký Viễn không biết anh xin nghỉ, 6h thức giấc liền thúc nhẹ vào thắt lưng anh gọi khẽ:
“Anh sắp trễ giờ rồi.”
Quý Hàng căn bản không có ngủ, đứng lên đi chuẩn bị nước, khăn lông nhìn An Ký Viễn đánh răng rửa mặt.
Nửa đêm, cậu có hai lần đi vệ sinh nhưng hiện tại muốn đứng ở bồn rửa mặt đánh răng rửa mặt đoán chừng là không thể.
“Cần đi vệ sinh không?”- Quý Hàng hỏi
An Ký Viễn lắc đầu.
“Anh đi vào khoa nhìn một chút.”- Quý Hàng lấy tập bệnh án ngày hôm qua đặt trước mặt dặn dò.
“Trước khi kiểm tra phòng, đem bệnh án học thuộc.”
Cậu vốn tưởng anh đi làm, ai ngờ anh chỉ vào khoa dặn dò một vòng những ca bệnh nặng cần chú ý, không quá nửa tiếng đã trở về, trên tay còn có món trứng cuộn mà Kiều Thạc vừa mua.
Ngay lúc này, trong tay An Ký Viễn là chai nước suối mà Quý Hàng đang uống dở.
Cuối mùa thu đêm lạnh, chai suối dù đặt phòng cũng giống như vừa lấy ra từ tủ lạnh.
“Em…”- Bị bắt quả tang tại chỗ, An Ký Viễn hốt hoảng vội vàng đóng lại nắp chai nước.
“Em chỉ muốn làm trơn miệng, không… không uống.”
Quý Hàng cắn một miếng trứng cuộn, nhai kỹ chậm rãi nuốt xuống, bước đến đoạt lại chai nước, giơ cao trước ánh nắng cẩn thận quan sát.
“Không uống? Vậy ói trở về?”
An Ký Viễn ho khan, tác động chạm đến vết thương nhói lên một cái.
“Mở to mắt nói láo.”- Quý Hàng giơ cao chai nước như muốn vỗ xuống đầu nhưng cuối cùng là xoay người đi rót một ly nước ấm mang đến.
Nước trắng vô vị không thể gọi là một bữa ăn sáng.
Trứng cuộn trong tay Quý Hàng là cửa hiệu nổi tiếng lâu năm ở trước cửa bệnh viện, An Ký Viễn cũng thường xuyên ăn nó.
Theo tính toán cậu đã hơn ba mươi tiếng không có cái gì vào bụng, hương thơm ngào ngạt vô cùng kích thích, bụng phát ra tiếng kêu biểu tình.
“Anh…”- Đôi mắt nai con nhìn chằm chằm vật trong tay Quý Hàng.
“Em có thể cắn một miếng không? Chỉ một miếng nhỏ thôi.”
Quý Hàng ngẩng đầu nhìn, đột nhiên nhoẻn miệng cười, một nụ cười… rất quỷ dị.
“Em nghe qua cấu tạo của phân tử rồi chứ?”
An Ký Viễn mặc dù có dự cảm không hay, nhưng vẫn gật đầu.
“Theo góc độ vật lý mà nói, mùi chính là phân tử.”- Nét mặt Quý Hàng rất trịnh trọng.
“Em ngửi một cái thì chẳng khác nào đã ăn trứng cuộn ở dạng phân tử.”
An Ký Viễn: “…”
Quá trình kiểm tra phòng của Khoa Ngoại rất nhanh gọn nhưng thanh thế thật lớn.
Bệnh án An Ký Viễn viết cho chính mình rất mạch lạc rõ ràng, điểm chính vượt trội là có sư suy luận rất mạnh, sắp xếp trình tự các loại kiểm tra theo từng giai đoạn rất hoàn hảo.
Kể cả bác sĩ dẫn đầu nhóm kiểm tra phòng cũng không khỏi tỏ ra sự ngạc nhiên tột độ đối với bệnh nhân và cả người nhà đứng bên cạnh.
Chỉ có Hạ Đông đứng xen lẫn trong đám người ho nhẹ một cái phá đi bầu không khí quái dị này mà nói:
“Bệnh nhân là bác sĩ nội trú thuộc Khoa Ngoại thần kinh…”- Anh đảo mắt sang Quý Hàng nói tiếp:
“Quý Phó khoa sớm như vậy đã đến thăm bệnh, chả trách mọi người đều nói được làm bác sĩ nội trú dưới quyền Quý Phó khoa là có cảm giác an toàn nhất.”
Hạ Đông cố ý giải vây, nhấn mạnh hai chữ “thăm bệnh”.
Quý Hàng từ chối cho ý kiến, nhàn nhạt gật đầu, nét mặt bình tĩnh vẫn tỏa ra khí thế bức người.
“Làm phiền mọi người.”
Có phải hay không “thăm bệnh”, khi thực tập sinh vừa đẩy xe qua, Quý Phó khoa đã vung tay lên phân phó:
“Loại chuyện rửa vết thương, thay băng này cậu ta có thể tự mình làm.”- Quý Hàng nói chuyện vô cùng lịch sự nhưng không hề che giấu sự bá đạo nắm cường quyền.
“Sau khi cậu ta làm xong, tôi sẽ đưa về vị trí cũ.”
Mặc dù khuyên An Sinh nên làm lớn chuyện nhưng bệnh viện vốn là nơi không có tường nào không lọt gió, hơn nữa Quý Hàng cũng không có ý tận lực che giấu, tin tức đã theo đường thang máy lan truyền đến Khoa Ngoại thần kinh, bên này liên tục có người đến thăm bệnh, bên kia tại tổ A Khoa Ngoại thần kinh càng là như vạc dầu sôi bắn tung tóe.
Kiều Thạc sáng sớm đã vào làm phụ tá một trong hai ca phẫu thuật của Tiêu Triều Nam.
Khi cậu xuống khoa, ngồi ở quầy trực y tá viết dặn dò sau phẫu thuật liền cảm giác không khí trong khoa có gì đó khác lạ, vừa định đi thăm dò thì một thực tập sinh trẻ tuổi đột nhiên xuất hiện trước quầy trực.
“Tiểu Đình, cô có nghe chuyện An Ký Viễn phẫu thuật đau ruột thừa đang nằm dưới Khoa Ngoại không?”
Lữ Đình đang bận bịu viết hồ sơ, không ngẩng đầu, thuận miệng trả lời:
“Biết a, buổi sáng Quý Phó khoa giúp cậu ta xin nghỉ phép có nói qua.”
Triệu Thần Hải là thực tập sinh thay đổi liên tục được phân vào tổ của Tiêu Triều Nam, thời gian chưa lâu nhưng khả năng nắm tin tức, giở trò bát quái lại là số một.
“Trời ạ!”- Nam sinh khoa trương kêu lên.
“Ngay cả xin nghỉ đều do Quý Phó khoa tự mình đến nói à?”
Lữ Đình ngẩng đầu hơi buồn cười nói: “An Ký Viễn gặp Quý Phó khoa xin nghỉ, Quý Phó khoa thay mặt truyền đạt không phải rất bình thường?”
“Không bình thường!”- Triệu Thần Hả thấy Kiều Thạc cũng hướng mắt về mình lại càng phấn khích truyền đạt tin tức.
“Tôi nói cho mọi người biết nha, bạn học của tôi ở Khoa Ngoại nói rằng Quý Phó khoa túc trực bên cạnh An Ký Viễn suốt một đêm, người bây giờ vẫn còn ngồi bên giường chưa rời đi đâu.
Cô nói xem, thân phận của An Ký Viễn mọi người trong lòng đều biết rõ, thường ngày nhìn Quý Phó khoa một bộ dạng thanh cao rời xa thế tục nhưng không ngờ đến lúc mấu chốt cũng rất biết động não a, cấp dưới “đại thần” kia nên phục vụ chu đáo, cho nên chỉ mới hai mươi tám tuổi đã trở thành Phó khoa đều có đạo lý của nó.”
Lữ Đình hơi lúng túng nói: “An Ký Viễn nếu có khả năng đó sẽ không lúc nào cũng bị Quý Phó khoa trách mắng nặng nhất.
Quý Phó khoa nếu thật sự muốn nịnh nọt còn có thể ở trước mặt mọi người đá cậu ta sao?”
“A… cô mới là người không hiểu thế thái nhân tình đó.”- Triệu Thần Hải ra vẻ cao thâm khó lường.
“Cái đó gọi yêu sâu trách nặng…”
“Haha…”- Kiều Thạc không nhịn được bật cười, đứng dậy đi vòng ra trước quầy trực, đứng bên cạnh cậu thực tập sinh.
“Tôi cảm thấy lời cậu nói rất có đạo lý a.”
“Thật không?”- Tri âm khó tìm, Triệu Thần Hải một chút cũng không có cố kỵ, đắc ý nói:
“Kiều sư huynh cũng cảm thấy như vậy đi.”
Kiều Thạc lần nữa nghiêm túc gật đầu, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của Lữ Đình vỗ vai sư đệ cùng nhau rời đi.
“Những sư đệ có thể hiểu thông đạo lý như cậu hiện nay rất ít, sư huynh rất thưởng thức a.”
Triệu Thần Hải bị nói đến ngượng ngùng gãi đầu.
“Xã hội hiện nay không có bối cảnh, không có quan hệ thì làm sao sống được, chỗ nào cũng giống nhau, phải thuận theo thời thế.”
“Không tệ không tệ.”- Kiều Thạc lại vỗ vai nói:
“Cậu là thực tập năm cuối? Có muốn lưu lại không?”
Triệu Thần Hải trong mắt đột nhiên sáng lên, năm năm thực tập đã sắp kết thúc, đến lúc phải cân nhắc đến địa điểm công tác, nghe Kiều Thạc nhắc đến, do thực lực không đủ của bản thân đã dập tắt mọi hy vọng lại đột nhiên bừng sáng.
“Sư huynh có đề nghị gì hay sao?”
Kiều Thạc trịnh trọng gật đầu rồi làm như có chút do dự nhìn xung quanh một vòng mới nhỏ giọng nói:
“Cái này…tôi chưa từng nói với bất kỳ ai.
Thầy Tiêu thật sự là một người rất thực tế.”
Triệu Thần Hải hơi suy tư: “Nhưng trước nay tôi đã đưa đến rất nhiều trà và thuốc lá đều bị cự tuyệt…”
“Vậy cậu cũng quá không thực tế a.”
Kiều Thạc mỉm cười, tỏ ra ý tứ sâu sa: “Điều kiện gia đình của cậu cũng không tệ, đưa quà nhiều nhưng chưa đủ thành ý, thầy Tiêu là thích thứ thực tế hơn.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...