An Ký Viễn lần đầu tiên thấy anh lái xe kiểu như vậy.
Cậu cuộn tròn người nằm ở ghế sau được dây an toàn giữ chặt lại, tầm mắt luôn hướng về màn hình máy định vị, nếu như cậu đem đoạn video này ra uy hiếp sẽ giao cho anh Đình An thì có thể trong vài tháng tới sẽ không cần bị đánh hay không?
Vì tránh đường lớn đang kẹt xe vào giờ cao điểm, Quý Hàng dựa vào sự thông thuộc địa bàn mà chạy vào những con đường mòn nhỏ không tên.
An Ký Viễn trơ mắt nhìn anh thẳng chân đạp ga vượt đèn đỏ ở đoạn đường vắng, gặp đoạn kẹt xe thì lập tức quẹo ngang vào đường nhỏ bên cạnh, sẵn sàng thò đầu ra cửa xe cười trừ hối lỗi, xin đường với những xe bị mình tạt ngang đầu.
Chỗ đậu xe của nhân viên đều ở dưới hầm, muốn từ nơi đó đi đến thang máy lên khoa bệnh cũng đã vài trăm mét.
Xét tình trạng hiện tại của An Ký Viễn đi bộ là chuyện xa xỉ mà vài chỗ đậu xe gần ngay cửa bệnh viện là của các cấp lãnh đạo cao cấp.
Quý Hàng không hề nghĩ ngợi dừng xe trước cổng gác, lấy từ ngăn đựng đồ bên ghế lái một gói thuốc liền bước xuống xe.
An Ký Viễn chống người lên, mặt tựa vào kính xe nhìn ra bên ngoài.
Trong lòng dâng lên niềm chua xót tột độ, hung hăng chớp đôi mắt còn sưng đỏ.
Đó là bộ dạng mà cậu chưa từng thấy qua, đó là người luôn mang phong thái ngạo nghễ, đó là người luôn cường thế, quyết đoán ở trong mọi ca phẫu thuật nhưng ngay lúc này đang khoác lên bộ dạng tầm thường thế tục, vì lợi ích trước mắt mà nở nụ cười xuề xòa, nịnh nọt với bảo vệ gác cổng.
An Ký Viễn theo bản năng cắn môi, tình cảnh trước mắt hoàn toàn xa lạ.
Thân là tiểu thiếu gia danh chính ngôn thuận của An gia, cậu từ trước đến nay luôn chán ghét thái độ nịnh nọt của người khác đối với mình, càng theo thói quen dùng biểu tình khinh thường, kiêu ngạo đáp trả lại.
Thế mà ngày hôm nay, anh của cậu, người từ nhỏ đã càng toát ra khí chất thế gia lại…
Ở trong lòng An Ký Viễn, anh dù không lấy họ An nữa nhưng mỗi cử chỉ, ngôn từ, từ sâu trong xương cốt đều tỏ ra khí chất con trai trưởng của An gia.
Ngay từ thời điểm bước xuống xe, anh dường như đã buông xuống hết thảy mọi ngạo khí vốn có.
Chỉ một gói thuốc, bọn họ đã thuận lợi đậu xe tại nơi cách cửa chính không quá xa.
Quý Hàng nhìn gương mặt trắng toát đổ đầy mồ hôi, hơi nhíu mày hỏi:
“Tự mình đi hay để anh ôm?”
“Đừng ôm!”- An Ký Viễn phản xạ theo điều kiện, vừa rồi bị anh ôm từ nhà ra xe, dọc đường chạm mặt người hàng xóm đã làm cậu mắc cỡ không biết giấu mặt vào đâu, huống chi ở bệnh viện đông đúc người còn có tỷ lệ gặp phải đồng nghiệp cực cao.
Nhưng mà…
Chống người nhìn khoảng cách đến cửa bệnh viện như cách một dải ngân hà, một tràng đau đớn, thống khổ lập tức hiện lên, cậu dùng khá nhiều sức lực mới miễn cưỡng dịch chuyển được cái mông đầy thương tích ra khỏi mặt ghế da, xấu hổ nói:
“… Hình như… thật sự không đi được.”
Quý Hàng không còn sự nhẫn nại, không nói một lời đỡ người ngồi dậy rồi xoay lưng lại, kéo hai tay An Ký Viễn đặt lên vai mình, ngồi xổm xuống, nhấc hai đầu gối cõng người lên.
Chân anh đá nhẹ đóng cửa xe rồi đi thẳng về hướng cửa bệnh viện.
Thân người một thước tám hiện tại hận không thể co rút lại, bụng dưới quặn đau từng cơn, mông phía sau bị chèn ép đau kịch liệt, đáng lý sẽ không còn tâm trí để ý đến hoàn cảnh xung quanh nhưng vốn da mặt mỏng làm cậu cứ chôn mặt thật sâu trên vai anh.
“Tay vòng trên vai, sử dụng chút lực được không?”- Quý Hàng gằn giọng.
“Muốn mệt chết anh có phải không?”
An Ký Viễn ra thêm chút lực, vừa an tĩnh không đến mười giây thì níu cổ áo anh hốt hoảng.
“A… Không được… anh mau thả em xuống, em mới nhìn thấy y tá trưởng tổ C.”
Quý Hàng giữ chặt thân thể đang giãy giụa, gằn giọng cảnh cáo:
“Em dám xuống, anh lập tức ở nơi này đánh xong số roi còn thiếu.”
Bước vào thang máy chuyên dụng cho nhân viên y tế lên khoa ngoại, Quý Hàng đi thẳng đến phòng làm việc của Hạ Đông, co chân dùng đầu gối đè xuống tay nắm cửa.
Trong phòng làm việc ngoài Hạ Đông còn có một bác sĩ chủ trị và hai bác sĩ nội trú đang đứng nghiêm chỉnh trước bàn làm việc.
Cửa đột nhiên mở làm tất cả kinh ngạc nhìn chằm chằm Quý Hàng.
“Xin lỗi, quấy rầy.”- Quý Hàng gật đầu chào, bước thẳng vào phòng, đặt An Ký Viễn xuống ghế sô pha.
“A… buổi trưa mới gặp mặt, sao bây giờ lại thành như vậy?”- Hạ Đông thuận tay cầm ống nghe trên bàn bước đến, mở miệng nhạo báng.
“Quý Phó khoa làm sao ngược đãi cấp dưới a?”
Vừa muốn khom người làm kiểm tra thì bị Quý Hàng gạt ngang.
Dọc đường đi, An Ký Viễn ở sau lưng giãy giụa không ngừng, hết né bên trái rồi nghiêng bên phải, Quý Hàng sợ làm đau không dám mạnh tay nhưng có rất nhiều lần muốn thả nó xuống đánh một trận, không ngừng lên giọng cảnh cáo nó vòng tay lên cổ ôm chặt.
Quý Hàng bị đứa em làm mệt nhoài, tức giận ra lệnh:
“Tự mình làm kiểm tra thể trạng, cần thêm kiểm tra phụ trợ nào khác để đưa ra chẩn đoán, những chuyện nhỏ nhặt này còn muốn làm phiền đến thầy của mình sao?”
Đau đớn phần nào vơi đi nhờ sự mềm mại của mặt ghế sô pha cùng hơi ấm từ trên người anh còn lưu lại.
Đầu óc vẫn thanh tĩnh làm cậu không hề nghi ngờ đó thật sự là một câu giáo huấn.
An Ký Viễn ngây ngẩn nhìn anh rồi nhìn đến hai bác sĩ nội trú còn đang đứng ở phía sau, không tự chủ yếu ớt thốt ra một tiếng:
“Sao ạ?”
Giọng điệu mang theo nghi ngờ thành công đốt lên lửa giận trong lòng Quý Hàng, giơ tay đánh mạnh xuống hai chân, lên giọng mắng:
“Đầu gối co lên, chân giữ thẳng, phương pháp kiểm tra bụng thế nào còn chờ tôi cầm OSCE ra chấm điểm thì một mục mười roi.”
Một câu giáo huấn đánh nát toàn bộ ý nghĩ trong lòng An Ký Viễn.
Cậu còn chưa kịp điều chỉnh nét mặt thì động tác vươn tay muốn sờ bụng của anh làm cậu hoảng hốt cực độ.
“Anh! Không muốn!”- Cơn khủng hoảng làm An Ký Viễn giơ tay giữ chặt lấy cổ tay anh hai, hét lên.
…………..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...