An Ca Ký Vi Từ
Thanh âm lạnh lẽo làm người nổi da gà.
An Ký Viễn hiểu thấu ý nghĩa từng câu chữ, là tư thế hít đất quen thuộc, có chăng là chân đặt trên ghế xoay.
Tư thế này đối với An Ký Viễn không khó, nhưng cậu đã nâng gia pháp quỳ gần ba tiếng đồng hồ, phải dùng bàn tay bị đánh sưng đến sắp rách da, còn phải phơi mông trần bị đòn, nói ra thật có chút khó khăn.
Nhưng cậu một chút tâm tư phản kháng cũng không có.
Môi cắn chặt, nét mặt căng thẳng, từ từ khom lưng, thử đặt lòng bàn tay chạm xuống mặt sàn.
Tay bị đánh ra tơ máu, chút chạm nhẹ liền theo bản năng rút tay lại, rốt cuộc dưới ánh nhìn chằm chằm của anh cùng sự xấu hổ mà nhẫn tâm đặt bàn tay xuống, cắn chặt răng đè lại sự phản kháng, chờ đến khi cơn đau dần tê dại mới bắt đầu thử đặt chân lên mặt ghế xoay.
Chỉ một động tác này, mồ hôi đã chảy dài hai bên thái dương xuống tận gò má.
Quý Hàng ngồi xuống, roi mây đặt dưới sàn, cẩn thận điều chỉnh khoảng cách giữa hai bàn tay rồi lui về sau đỡ hai chân đặt lên mặt ghế ngay ngắn.
Anh nhẹ nhàng kéo vạt áo sơ mi lên, bờ mông trần truồng theo tư thế đã nhô cao lên.
Cả người An Ký Viễn thoáng chốc đỏ bừng lên.
Cậu thiếu niên có phần thẹn thùng nhưng đối với tư thế này không hề có sự khó chịu ngoại trừ cơn đau từ hai lòng bàn tay đang bị chèn ép.
Quý Hàng đứng lên, bàn tay phải vừa cầm roi mây liền đặt lên đầu ghế xoay, không một lời mà đẩy ra xa.
Dựa vào ghế xoay chống đỡ hơn một nửa thân người, động tác bất ngờ làm các cơ bắp của An Ký Viễn căng cứng lên.
Nhịp tim tăng vọt, mặt đỏ bừng, trong lòng nghĩ mà sợ, chỉ cần anh đẩy nhẹ ghế xoay thêm khoảng mười centimet nữa thì cả người cậu có thể sẽ rơi xuống, đập mạnh dưới sàn nhà.
“Sợ?”- Quý Hàng không đếm xỉa hỏi một câu.
An Ký Viễn lúng túng không lên tiếng.
“Chỉ có kiêng kỵ là không đủ.”
Thanh âm của Quý Hàng vang vang, trong trẻo như bầu trời sau cơn mưa.
“Em đối với anh càng phải có đầy đủ tín nhiệm.”- Chân chính trách phạt còn chưa bắt đầu, tinh thần của An Ký Viễn đã bắt đầu chùn xuống.
“Chống đỡ cho tốt.
Rớt xuống một lần, hít đất 100 cái.” – Roi mây lạnh lẽo chạm nhẹ vào da thịt cho màn dạo đầu.
“Quy củ đã lập, nếu người bệnh phát sinh ra tổn thương gì, một cái sai, năm mươi roi.”
“Chát! Chát!”- Tiếng roi thanh thúy vang lên.
Ngọn roi như lưỡi dao sắc bén cắt vào da thịt, trong chớp mắt là một lằn sưng chói mắt.
Cho dù có sự chuẩn bị tâm lý nhưng con số năm mươi hoặc là cơn đau xé da thịt vẫn làm cho An Ký Viễn rùng mình một cái.
——————-.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...