Được xem là chuyên khoa Ngoại thần kinh lớn nhất cả nước, Khoa Ngoại thần Kinh bệnh viện B đương nhiên có phòng ICU riêng biệt với 26 giường phục vụ chung cho ba tổ.
Sau khi viết xong dặn dò sau phẫu thuật, An Ký Viễn đi đến phòng ICU nhìn qua tình trạng của Quách Tinh, các chỉ số sinh tồn đều ở mức cho phép, cậu cẩn thận kiểm tra lượng thuốc truyền vào, cùng y tá trực xác nhận phần dặn dò không có vấn đề mới thoáng an tâm rời đi.
Cậu vừa bước ra cửa phòng ICU liền đụng phải một người phụ nữ khoảng ngoài 30 tuổi, ánh mắt mong ngóng vào phía trong phòng bệnh.
Ban đầu, An Ký Viễn không hề chú ý.
Phòng ICU quy định rất rõ ràng về thời gian vào thăm bệnh nên lúc nào cũng có người nhà bệnh nhân túc trực trước cửa.
Cho đến khi cậu đã đi xa mấy thước, đột nhiên phát hiện có người đang đi theo sau cách mình vài bước.
An Ký Viễn dừng bước tại khu vực hành lang thượng, quay đầu hỏi:
“Cô đi theo tôi, có chuyện gì không?”
“Xin hỏi…”- Người phụ nữ đeo trên vai một cái túi lớn hơi cũ kỹ, cố nở một nụ cười miễn cưỡng.
“Cậu là bác sĩ ở chỗ này sao?”
Khẩu âm đậm vùng miền không khỏi làm An Ký Viễn phải đặc biệt quan sát, áo sơ mi màu lam cũ kỹ cùng quần bông rộng thùng thình, đế giày còn dính đầy bùn đất, bước chân hối hả không yên.
Theo phép lịch sự, ánh mắt An Ký Viễn rất nhanh hướng về gương mặt người phụ nữ, mái tóc buộc hờ lộ ra vài cọng tóc bạc, trong ánh mắt chứa đầy hoảng sợ cùng lo lắng.
Trong chớp mắt, An Ký Viễn có cảm giác sửng sốt khi một hình bóng chợt thoáng qua trong đầu.
Nhưng An Ký Viễn rất nhanh lấy lại tinh thần, đổi sang sắc mặt hời hợt nhưng không hề mất đi lễ phép, mang theo mấy phần rất giống Quý Hàng.
“Tôi là bác sĩ nội trú trực ban ngày hôm nay.”
Đôi mắt người phụ nữ bất chợt bừng sáng, tràn đầy hy vọng.
“Vậy xin hỏi, Quách Tinh… là bệnh nhân của cậu?”
An Ký Viễn nghe qua không khỏi cau mày, có chút nghi ngờ đáp lời:
“Là bệnh nhân của khoa chúng tôi, chị là…”
“Bộp!”
Nửa câu nói còn lại đã bị tiếng khớp xương nện mạnh xuống nền nhà cắt ngang.
Người phụ nữ trước mặt không chút do dự quỳ xuống nền nhà lạnh băng, hai tay giơ lên nắm chặt quần An Ký Viễn, giọng nói từ mang theo dò xét chuyển thành đau khổ khẩn cầu, mang đầy hy vọng.
Thật vất vả mới khuyên được người phụ nữ đứng lên đi theo đến phòng làm việc nhưng An Ký Viễn vẫn không có cảm giác trút được gánh nặng.
Lúc vừa rồi khi người đàn bà quỳ xuống trước mặt cậu thật lâu không chịu đứng dậy trừ khi cậu chấp nhận lời thỉnh cầu.
Điều này làm An Ký Viễn không khỏi liên tưởng đến chuyện phát sinh ở hai tuần lễ trước, cậu cũng bởi vì nhất thời “dùng tình cảm” xử sự mà gây ra hậu quả không lường trước được.
An Ký Viễn thuận tay đưa cho người phụ nữ chai nước suối.
“Cô là chị của Quách Tinh?”
“Tôi tên Quách Nguyệt, bác sĩ An gọi tên tôi là được rồi.”- Người phụ nữ nhận lấy chai nước, giọng thành khẩn.
An Ký Viễn gật đầu nói: “Bác sĩ chủ trị Quách Tinh không phải là tôi nhưng tôi là bác sĩ trực ban tối nay.”
Quách Nguyệt uống một hớp nước liền nói: “Bác sĩ An, tôi cũng xin nói thật, vấn đề lớn nhất của gia đình chúng tôi là kinh tế.
Từ lúc phát hiện bệnh cho đến phẫu thuật đã làm gia đình chúng tôi táng gia bại sản, ở nhà còn phải chăm lo cho hai người già, đất đai đều đã bán hết.
Vì muốn tiết kiệm mấy ngày tiền phòng, tôi đến ngày phẫu thuật mới vội lên đây.
Bây giờ nghe nói cậu ấy nằm một ngày trong ICU đến 3000 tệ, chúng tôi thật sự kham không nổi.”
Chuyện bán hết gia sản vào thành phố chữa bệnh thật ra không hiếm gặp.
An Ký Viễn mặc dù từ nhỏ không cần lo chuyện cơm áo nhưng bằng lòng nhiệt thành đối với nghề, cậu hiểu rõ dùng tiền mua mạng là chuyện vô giá.
Cho nên cậu tận lực để cho thanh âm của mình dễ nghe một chút.
“Tôi hiểu tâm tình của chị.
Nhưng Quách Tinh vừa mới làm xong phẫu thuật giảm áp suất não, đã đặt nội khí quản để thở máy, nhất định phải ở ICU.
“
“Tại sao vậy?”- Giọng Quách Nguyệt có chút kích động, cô dĩ nhiên không hiểu đặt nội khí quản, thở máy là gì, thậm chí dù đã hỏi qua y tá vẫn không thể nói lưu loát ba chữ ICU, chẳng qua là bị thông báo về giá tiền như sét đánh ngang tai.
“Cậu ấy còn rất trẻ, bác sĩ cũng từng nói thân thể cậu ấy rất khỏe mạnh, sức hồi phục rất nhanh mà.
Trước khi phẫu thuật, cậu ấy còn gọi điện cho tôi, không có nói phải ở ICU gì đó.
Có phải các người muốn lừa tiền của chúng tôi không, bác sĩ An, tôi van xin anh, nhà chúng tôi thật sự không có tiền…”
————————-.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...