Quý Hàng nhìn An Ký Viễn đứng bên cạnh xe để dụng cụ, cúi đầu dùng bông gòn tẩm cồn lau đi lau lại vùng thái dương, đặt gạc vô khuẩn, dán băng keo vô cùng cẩn thận.
Vừa mới chạy bộ, mồ hôi chảy dài hai bên thái dương, vì sợ có thể rơi vào mắt kính mà chỉ có thể quay đầu dùng ống tay áo lau đi.
Quý Hàng cười thầm trong lòng, ánh mắt càng chăm chú hơn so với thời điểm chính anh nhìn chòng chọc nó thao tác, động tác vô cùng cẩn thận, dường như điều động hết thảy các dây thần kinh, Quý Hàng có thể vững tin, dù cho giờ khắc có xảy ra động đất hay biển động, đứa nhỏ này cũng chắc chắn giơ cao kính mắt, đảm bảo duy trì được trạng thái vô khuẩn.
Anh đột nhiên nghĩ, có phải lần trước anh té xỉu trong phòng phẫu thuật, An Ký Viễn cũng là bộ dạng khẩn trương, lo lắng thế này.
Nhưng rất nhanh, đáp án là một sự phủ định, đại khái không có a!
Lúc ấy, mọi lông tơ trên người sư tử nhỏ đều nguội lạnh.
Một khi tức giận liền giống hệt lúc nhỏ, toàn thân như trở thành khu vực cấm địa, muốn giúp lau mồ hôi cũng không cho, từ mỗi lỗ chân lông đều tràn đầy tức giận.
Đối về nghề nghiệp của bọn họ, trong thời gian đối mặt với bệnh nhân cần phải gạt bỏ mọi tình cảm, cảm xúc vô bổ, phân tích bản báo cáo đầy chữ với sự hợp lý tuyệt đối.
Tuy nhiên những cảm xúc tạm bị gạt bỏ này đến một ngày nào đó cũng sẽ ăn sâu vào thần kinh.
Những tai nạn, thảm họa, những sự việc không may ngoài ý muốn mà người bình thường chỉ thỉnh thoảng nghe trên tivi thì với tư cách là một bác sĩ, bọn họ phải đối mặt, chiến đấu với nó cả ngày lẫn đêm.
Họ phải luôn đối mặt với những tình cảnh xấu nhất, và luôn cảm thấy rằng đây thực sự là một trong hàng nghìn điều tồi tệ xảy ra với họ.
Đây là một thành kiến về khả năng sống sót mang đậm tính chất nghề nghiệp, và nó cũng là một sự lo lắng về mặt nhận thức sinh ra từ cảm giác thiếu an toàn.
"Em đi xem thử bệnh nhân phòng bên cạnh đi.
"- Quý Hàng đeo lại mắt kiếng, có một chút nhòe.
"Ông lão bên kia tình trạng không rõ lắm, người nhà còn chưa đến, em qua xem thử."
An Ký Viễn vẫn còn đang tức giận, nỗi sợ vẫn chưa thể vơi đi, đương nhiên không hề muốn rời khỏi rất thẳng thắn từ chối.
"Em không đi.
"
Quý Hàng không tính toán thái độ cứng rắn kia vẫn còn kiên nhẫn giải thích.
"Lúc ngã xuống, ống dẫn lưu vướng vào tay vịn xe lăn, anh không xác định nó có bị rớt ra hay không.
Anh giúp em đi nhìn thử, nếu thật sự bị rớt ra phải báo ngay cho Khoa Gan- mật xuống xử lý."
"Nếu cần gọi cũng là Khoa Cấp cứu gọi, anh lo cái gì?"- An Ký Viễn tức giận đến gân cổ cũng nổi lên, ngón tay chỉ thẳng vào vành tai của Quý Hàng, cau mày nói:
"Chính anh cũng là một bệnh nhân, tiền sử bệnh còn nhiều hơn ai hết, muốn gọi cái gì Khoa Gan – Mật hay Tiết niệu đều ở sát bên cạnh.
"
Quý Hàng từ trên giường đứng lên.
Không có giải thích, không có một tiếng ôn hòa khuyên răn, chỉ là ánh mắt nhàn nhạt nhìn người trước mặt.
Mà An Ký Viễn thật đáng buồn phát hiện, bất luận khi nào, chỉ cần anh lấy loại ánh mắt này nhìn mình, dù cho cậu giả bộ kiêu căng, ương bướng đến mấy thì tim cũng bắt đầu đập nhanh, hai chân run rẩy đến nhũn ra.
Trong khi cậu bác sĩ thực tập vùi đầu thu dọn dụng cụ, nới rộng ra khoảng cách, Quý Hàng mới đứng dậy, bước hai ba bước đến trước mặt An Ký Viễn, giơ tay lên vỗ một cái không nặng không nhẹ vào mông.
Khi cậu bác sĩ thực tập nghe được tiếng động quay đầu, thấy chỉ mặt An Ký Viễn ửng hồng, tràn ngập khiếp sợ và ngượng ngùng.
Chân mày là khi bị đánh xong mới nhớ ra nhíu lại.
Giọng Quý Hàng không có tức giận, nhưng rất nghiêm nghị.
"Không nhắc nhở em liền không biết kiềm chế.
Vừa rồi ăn nói không biết lựa lời anh còn chưa nói, bây giờ lại càng hung hăng hơn.
Ở trước mặt anh còn dám càn rỡ như vậy, không có anh, chẳng phải càng không xem ai ra gì?"
Làm gì có?
An Ký Viễn uất ức quay đầu sang một bên.
An gia tiểu thiếu gia đối ngoại khiêm tốn, cẩn thận, thủ quy cũ con cháu thế gia, mỗi lời thốt ra đều châm chước có chừng mực, cũng như khách sáo giữ khoảng cách.
Sư tử con lại bày ra bộ dạng bực bội, cắm đầu không nói lời nào, Quý Hàng đơn giản nhấc chân tiến thêm một bước.
"Nói không được em, vậy anh tự đi."
An Ký Viễn đương nhiên hoảng hồn ngăn lại Quý Hàng:
"Anh không được!"
Qua hai giây, chỉ không vui nói: "Cứ để em đi thôi."
An Ký Viễn chân trước mới rời khỏi, nữ y tá liền bước chân vào, trên tay cầm bệnh án lâm thời, chống nạnh lớn tiếng nói với Quý Hàng:
"Tiểu Nguyên đúng không, tên này và số trên giấy căn cước không giống? Người nhà còn chưa thấy, làm sao đến bây giờ còn có người không nhớ được số căn cước của mình, điện thoại di động cũng không mang theo, bệnh viện cũng chưa có thông tin.
Hiện tại không phải đều kết nối mạng, tại sao hệ thống đều treo cả rồi, phòng siêu âm cũng không mở được."
Cậu bác sĩ thực tập nghe qua liền bước đến nói: "A, cái cậu vừa rồi không phải… "
"Không phải!"- Quý Hàng quay đầu trừng mắt, đứa nhỏ lùi về sau một bước, lời đến bên miệng cũng rút lại.
nói cũng đoạn ở bên mép.
Quý Hàng chỉ có thể cười trừ nói:
"Xin lỗi, tôi thực sự không nhớ rõ, siêu âm không cần làm, có xuất huyết ổ bụng hay không tôi còn không biết sao, nếu xuất hiện tình trạng gì tôi sẽ tự mình đến khám lại."
"Không được a, thầy nói anh phải làm âm."- Cậu bác sĩ thực tập ngay thẳng lại một lần nữa chen ngang.
"Phần bụng có nhiều khối tụ máu, huyết áp cũng thấp, để loại trừ khả năng có thể xuất huyết ổ bụng thì… "
Giọng của đứa nhỏ dưới cái nhìn của Quý Hàng càng ngày càng nhỏ.
Dưới lớp kính trắng, bắn ra ánh mắt đầy nghiêm nghị khiến người đối diện như muốn nín thở.
"… Nếu không…… chân của anh… Anh có muốn…?"
Bên này Quý Hàng vì muốn giấu giếm thân phận cùng y tá đấu trí, so dũng khí.
Ở cách vách, An Ký Viễn lại hận không thể đem bảng tên của Quý Hàng đập trước mặt con người này.
Con trai của ông lão cũng ở tuổi trung niên, đứng trong phòng khám chật chội tràn đầy mùi thuốc lá, trên vai đeo một cái túi, phần vải màu đen vì giặt tẩy nhiều lần mà đã bạc màu.
Ông ta mò mẫm trong túi lấy ra chiếc khăn vàng ố lau mồ hôi, lớn tiếng mắng nhiếc bác sĩ.
"Tôi chỉ mới đi có hai phút làm sao lại va chạm, còn té thành như vậy? Ba tôi sẽ không đi lung tung, cái này là do bệnh viện các anh quản lý lỏng, người đang ngồi yên một chỗ làm sao lại có va chạm."
Đang đang xử lý lại ống dẫn lưu cho ông lão, vị bác sĩ quay đầu liếc mắt, tức giận nói: "Người ta là đặc biệt chạy đến đỡ lấy ba của anh, nếu không thì…"
Người đàn ông phất tay một cái, tỏ ra vẻ mặt am hiểu quy tắc ngầm trong bệnh viện nói:
"Ôi, nói thật dễ nghe! Làm gì còn có người tốt như vậy, người trẻ tuổi bây giờ đi đến đâu gặp phải chuyện không may đều nhanh chân chạy trước một bước, không thì chỉ chạy đến xem náo nhiệt.
Không phải lỗi của cậu ta thì làm sao có lòng tốt đến vậy? Nè, các anh nói có đúng hay không a!"
Bác sĩ đeo khẩu trang che một nửa khuôn mặt nhưng vẫn hiện rõ đôi mày đang nhíu lại, tập trung làm việc của mình, không đáp lời, ngược lại để cho người ông thừa cơ hội
"Tôi nghĩ chính là anh chàng kia đụng vào xe lăn của ba tôi, để rồi cả hai cùng té xuống đất.
Người nọ chạy quá nhanh, nháy mắt đã không thấy bóng dáng của cậu ta nhưng chuyện này bệnh viện các anh nhất định phải phụ trách, đòi thêm tiền thuốc men nữa thì tôi không thể chi ra nữa."
Bác sĩ không nhịn được nữa quay đầu nói: "Sao là chuyện của chúng tôi? Chính là anh không khóa xe lăn của ba anh, còn dừng tại bậc thang, may mà anh thanh niên kia nhanh tay lẹ mắt chạy đến đỡ còn làm mình bị thương! Anh không biết cảm ơn mà còn nghĩ xấu về người ta như vậy, có phải tìm được người đứng ra lãnh được trách nhiệm nên cảm thấy thành công lắm phải không?"
Người đàn ông tức giận mà không dám nói gì thêm, chỉ còn dám trợn trắng mắt: "Thực sự là vậy a, tại sao a!"
"Không thích nghe thì đi ra! Người nhà mời đi ra ngoài!"
Toàn bộ quá trình, An Ký Viễn đều đứng ở cửa phòng khám, nghe hoàn toàn được đoạn đối thoại.
Cậu quả thực có thể xông vào, níu cổ áo người đàn ông kéo đến phòng an ninh, xem lại camera hoặc chí ít cũng muốn dùng giọng nói mạnh mẽ của mình nói cho ông ta biết được chân tướng.
Nhưng cậu không hề làm gì cả, chỉ là theo chân đoàn người lui ra khỏi phòng, dựa vào vách tường ở hành lang, nhìn dòng người hối hả ở phòng cấp cứu.
Thanh niên hai mươi ba tuổi, không còn nhỏ nữa, từ nhỏ cũng đã học được cách nhìn nhận lòng người.
Cậu sớm biết rõ giữa người và người rất ít ít có được sự đơn thuần, không phải tất cả mọi nỗ lực đều có thành quả, không phải tất cả việc thiện đều sẽ có hồi báo, cũng không phải hết thảy ý tốt thuần túy đều có thể trùng hợp được nhận biết và quý trọng.
Càng chưa nói đến đầu gỗ kia vốn kiệm lời, cần gì phải trông cậy vào người khác hiểu được lòng tốt của anh ấy.
Đạo lý là như vậy, cậu cũng biết anh căn bản sẽ không lưu ý.
Nhưng An Ký Viễn vẫn cắn chặt môi, trong lòng vô cùng khó chịu với những ý nghĩ ngây thơ của chính bản thân mình.
Ông hiểu về anh của tôi sao? Gặp anh ấy chưa? Có từng nhìn thấy hình ảnh anh ấy trong phòng mổ lúc ba giờ sáng người đầm đìa mồ hôi chưa? Có biết anh ấy mỗi ngày đều thêm ca phẫu thuật đến trời tối đen chỉ vì muốn cho người bệnh từ vùng núi xa xôi tiết kiệm được một đêm tiền phòng sao?
Đến cùng ông dựa vào cái gì nói về anh của tôi như vậy?
"Về rồi sao?"
Một chút thời gian cũng đủ cho Quý Hàng thu dọn bản thân mình gọn gàng, vết thương bầm tím trên đùi đã được khử trùng bằng nước muối, dán lại băng keo, phần bụng ứ máu cũng đã được kiểm tra kỹ lưỡng đảm bảo không có tổn thương nội tạng, dính máu dính máu cũng cởi bỏ, tránh làm cho sư tử con ghét bỏ.
An Ký Viễn đứng nhìn Quý Hàng một lúc lại rủ xuống ánh mắt, buồn bực trả lời:
"Ưm."
"Thế nào? Bên khoa Gan mật đã đến xem chưa? Có phải đã bị rớt ra hay không?"
"Không có."- An Ký Viễn một bộ dáng rầu rĩ không vui, đá đá chân vào thành giường kim loại.
"Ông ấy không sao."
Quý Hàng ngồi trên ghế chẩn bệnh, từ trên cao quan sát biểu tình của An Ký Viễn, càng nhìn càng thấy không thích hợp.
Cũng không giống như đang còn giận dỗi với mình, ngược lại có chút tính trẻ con.
“Thực sự? "
"Thực sự, có hai bác sĩ đang ở đó, anh không cần lo lắng."
Quý Hàng gật đầu, "Người nhà đến rồi sao? "
An Ký Viễn run nhẹ người một cái, ngước mắt chống lại ánh mắt đầy lo lắng của anh, trong lòng có chút hoảng sợ.
Cậu kinh ngạc vài giây, sau đó bỗng nhiên nở nụ cười xán lạn, ánh nhìn thẳng tắp.
"Đến rồi.
Người nhà nói muốn đích thân đến cảm ơn anh nhưng đã bị em cự tuyệt, để người nhà chứng kiến ân nhân cứu mạng cũng té thành như vậy, chẳng phải rất mất mặt sao."
Quý Hàng cũng bị sự vui đùa của em trai chọc cười, đứng dậy, dùng ngón tay trỏ và ngón giữa nhéo nhẹ gáy của sư tử con cười nói:
"Xem như em thông minh."
Trong con đường dài của sự trưởng thành, có đứa trẻ nhà nào chưa từng nói dối a..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...