An Ký Viễn đi rồi, lần này cậu đi rất kiên quyết.
Những lần trước sau khi tranh cãi với anh, tức giận vẫn tràn đầy khát vọng sự uất ức của mình bị ai đó phát giác, là một thân một mình chạy đến mộ của mẹ, là lớn tiếng nói không muốn anh nấu mì,… để lộ ra bao nhiêu sự chờ mong hèn mọn.
Nhưng lần này, cậu hoàn toàn không có loại này cảm giác.
Một người tự ngược ngồi trong cửa hàng tiện lợi ở đối diện bệnh viện, cái mông chồng chất vết thương cường ngạnh ngồi trên ghế chân cao múc từng muỗng kem đào cho vào miệng.
Kem lạnh làm khoang miệng tê dại, nét mặt nhìn không ra một chút bi thương nào.
Cậu nhìn qua lớp kính, người đi đường vội vã trong màn mưa, xác định chắc chắn, mặc cho anh có đến tìm, cậu cũng nhất quyết không trở về.
An Ký Viễn còn lâu mới chạy về chỗ anh Đình An khóc lóc, tố cáo, cũng không cho anh Hạ Đông có cơ hội nói với cậu anh đã vì cậu làm những chuyện gì đó, càng không thể nào để lộ mặt yếu ớt này với bạn gái, cuối cùng cậu quyết định trở về An gia – một nơi tuyệt đối không có bất kỳ một sự an ủi nào.
Một mình tắm rửa, thoa thuốc rồi ngồi vào bàn ăn, duy trì phong thái dùng bữa tao nhã, an tĩnh của một thiếu gia cho đến khi tiễn bước chân đầu bếp mang đến món ăn cuối cùng.
Cậu giống như một chiến sĩ cảm tử bị triệt tiêu hết thảy đường lui, tự tay rút ra con dao đang cắm sâu vào ngực, mặc cho máu đỏ tuôn chảy.
Sau đó, cũng chính tay cậu cầm nhíp kéo lại hai mép da, luồn từng mũi kim khâu lại vết thương.
Kiên định, thong dong, không hề sợ hãi.
"Anh của em nhờ anh thoa thuốc."
An Ký Viễn cung kính đứng ở cạnh cửa nói:
"Cảm ơn anh Lục Bạch, em đã thoa thuốc rồi."
Lục Bạch nhìn cổ áo bị mồ hôi lạnh thấm ướt, nhẹ giọng nói:
"Là bị đánh nặng thêm bao nhiêu? Anh ở chỗ sư phụ, điện thoại để chế độ im lặng, vừa bước ra ngoài đã thấy hơn ba mươi cuộc gọi nhỡ, còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện lớn gì?"
Lòng An Ký Viễn tĩnh lặng như nước, sắc mặt trắng bệch trả lời.
"Em không sao, làm phiền anh bận tâm."
Lục Bạch gật đầu: "Vậy em ngủ sớm đi, anh của em đã xin phép cho em nghỉ một ngày, vừa vặn, ngày mai Cù gia ghé thăm nhà."
An Ký Viễn đáp lời có lệ, đôi môi khô khốc vừa mấp máy, sóng điện não thình lình vọt qua, nhìn Lục Bạch hỏi.
"Cù gia? Người nào của Cù gia?"
Thành phố đã lên đèn, dòng người, xe cộ vẫn qua lại tấp nập.
Khung cảnh bên trong phòng vẫn giống hệt như lúc An Ký Viễn rời đi, chỉ có những tờ giấy dưới sàn bị gió thổi bay ra xa thêm một chút.
Chuông điện thoại vang lên hai lần, thêm một lần thứ ba, Quý Hàng không thể không dời ánh mắt từ chiếc ghế trống bên cửa hàng tiện lợi ngoài kia trở về.
Điện thoại của sư huynh có thể không nhận, nhưng cuộc điện thoại này không thể không nhận.
"Trưởng khoa Mã, tôi đang ở khoa, lập tức đặt nội khí quản, tôi sẽ đến ngay."
Quyết đoán, tinh chuẩn, kiên định là thuộc tính chuyên nghiệp mà anh đã được dạy dỗ và tôi luyện.
Trong vòng 24h, anh cần phải duy trì trạng thái thanh tỉnh, nhạy bén, sự nghiêm chỉnh đến bất cận nhân tình là thuộc tính đã khắc sâu trong xương, cần loại bỏ đi yếu tố tình cảm cá nhân.
Thời điểm ở trong thang máy, di chuyển trên hành lang đến khoa cấp cứu đã bắt đầu vận hành đại não, vì bệnh nhân chưa từng gặp mặt đưa ra phương án chu toàn.
Cho nên “đứng ở cửa sổ trầm tư chuyện xưa" được xem là hành vi mềm yếu, vô cùng xấu hổ, tuyệt đối không nên có.
"Bệnh nhân nữ 67 tuổi, có tiền sử cao huyết áp, thường uống aspirin, buổi tối đang đi trên đường đột nhiên đau đầu kịch liệt, nôn mửa, người đi đường hỗ trợ đưa vào bệnh viện, trên đường từ vùng ngoại thành đến đây xuất hiện tình trạng ý thức mơ hồ, chụp CT xong thì gọi không tỉnh nữa, vừa gọi điện cho cậu thì đặt ngay nội khí quản, hiện tại cơ bản không thể tự chủ hô hấp."
Sắc mặt Quý Hàng cực kỳ nghiêm túc, chân mày bắt đầu nhíu chặt, tình huống rất không lạc quan, anh hơi khom người nhìn chằm chằm phim chụp cắt lớp mạch máu mà nói:
“Động mạch màng não giữa vỡ dẫn đến xuất huyết dưới mạng nhện, khối tụ máu rất lớn còn có khả năng lan rộng.
Tình huống cụ thể của bệnh nhân thế nào?"
Trưởng khoa cấp cứu buồn bã lắc đầu: "Con ngươi trừng lớn, bác sĩ nội trú bên khoa cậu vừa làm kiểm tra sơ bộ, đau đớn cũng không có phản ứng."
Quý Hàng gật đầu: "Tôi đi xem bệnh nhân, người nhà đâu?"
Phòng cấp cứu không có phòng riêng để trao đổi với người nhà bệnh nhân, nên Quý Hàng chỉ có thể đứng ở góc cạnh bàn máy tính bị ba bốn người nhà quay quanh.
Người đứng đầu là con gái của bệnh nhân, hai tay vòng trước ngực, bên trong áo khoác bông vẫn là đồ ngủ, biểu tình vô cùng nôn nóng, bất an.
Chỉ đầu bút lên màn hình ảnh chụp CT, Quý Hàng tận lực dùng từ ngữ dễ hiểu nhất để giải thích.
"Tình trạng mẹ của cô thật sự không tốt lắm, phía sâu bên trong màng não có một bộ phận gọi là động mạch màng não giữa, nếu ở trạng thái bình thường, bộ phận này cũng giống như một quả bom hẹn giờ, hiện tại động mạch này đã vỡ dẫn đến xuất huyết rất lớn.
Cô nhìn những phần màu trắng này chính là xương sọ, những phần còn lại đều là máu.
Chỗ này gọi là đại não, nếu như máu phá vỡ màng bọc đi vào sâu bên trong tạo thành một vùng kín thế này, chứng tỏ lượng máu chảy ra rất lớn."
Anh ngừng lại, quay đầu xác nhận, ánh mắt cô ấy có chút mơ màng.
Đó là biểu hiện thường thấy của đại đa số người nhà ở thời khắc nguy nan tuyệt vọng nhất, anh cũng không xa lạ gì.
Quý Hàng vẫn giữ nét mặt trầm tĩnh, dùng hai ngón tay khép thành một vòng tròn, tiếp tục nói:
"Xương sọ của con người tuy rất cứng rắn nhưng bên trong chỉ có thể chứa được một lượng thể tích cố định.
Khi xuất huyết khoảng 100ml máu, nếu như ở trong bụng, nhiều nhất chỉ làm phần bụng phồng lên bởi nó vẫn có không gian để bành trướng, nhưng đại não thì không có, nhiều hơn 100ml đối với tổ chức não vô cùng mềm mại sẽ tạo thành sự đè ép, là tổn thương trí mạng."
"Trí mạng?"- Người phụ nữ hét lên một tiếng, khóc nức nở xen lẫn với tiếng máy móc trong khoa cấp cứu nhuộm đẫm bi thương.
"Anh nói là mẹ tôi sẽ chết? Bà ấy bình thường đâu có bệnh tật gì, mỗi buổi sáng còn có thể đi bộ ba cây số! Anh nói bậy! Tôi không tin, vị Trưởng khoa kia rõ ràng vừa nói có thể phẫu thuật"
Bác sĩ Ngoại khoa yêu cầu giao lưu với hiệu suất cao, trong thời gian ngắn nhất, dùng ngôn ngữ trực tiếp nhất giải thích ý nghĩa lâm sàng.
Quý Hàng gật đầu: "Có thể phẫu thuật.
Nhưng mọi người cần phải chuẩn bị sẵn tư tưởng, mặc dù đã phẫu thuật nhưng dự đoán bệnh tình không mấy khả quan, bệnh nhân đã lớn tuổi, phẫu thuật cũng là một loại phiêu lưu rất cao, sau phẫu thuật còn phải đối mặt với tình trạng co quắp do xuất huyết trên 50%, phải duy trì hô hấp bằng máy, tình trạng phù não làm phát sinh nhiều triệu chứng phụ, đây đều là những tình trạng sẽ phát sinh khi tổ chức não bị tổn thương.
Bằng vào kỹ thuật hiện nay, khả năng sống sót cũng không thấp, nhưng sẽ có rất nhiều năng lực sinh hoạt bị thoái hóa, không còn được như trước.
Thời gian chờ đợi phẫu thuật càng dài thì tính mạng bệnh nhân càng nguy hiểm, mọi người cần thận trọng suy nghĩ."
Quý Hàng quay đầu, dùng đầu viết chỉ vào màn hình vi tính.
"Nhìn lại kỹ xem, vị trí này hình như hơi hẹp."
"Bốp!"- Tiếng vang thanh thúy giữa màn đêm trong phòng cấp cứu, Quý Hàng chỉ cảm thấy màng tai bên trái như có vật mạnh va vào rồi những tiếng thét chói tai.
Dì lao công cầm cây chổi ngăn lại hét lớn:
"Người đâu rồi! Đánh người a!"
Người phụ nữ trợ mắt dữ tợn đến đỏ ngầu: "Anh có phải bác sĩ hay không? Có nhân tính hay không? Anh dựa vào cái gì không chịu cứu? Nói mấy lời mơ hồ đó là có ý gì? À… hay là muốn về nhà sớm nên không muốn làm? Đồ súc sinh! Nếu người nằm đó là mẹ anh thì anh có thể nói ra câu cứu hay không nên cứu sao?"
Móng tay bén nhọn của người phụ nữ để lại trên cằm của Quý Hàng một lằn dài rớm máu.
Bảo vệ túc trực ở Phòng cấp cứu lập tức chạy đến hỗ trợ, người phụ nữ ấy cũng được người nhà kéo ra, nhưng vẫn lớn tiếng gào thét vang dội cả khu vực.
"Các người có phải là người không? Bác sĩ là không có nhân tính sao? Một chút gấp gáp cũng không có? Có phải xem mẹ tôi là người chết rồi hay không?"
"Được rồi! Đánh người còn lớn lối như vậy, chúng tôi đã không so đo với cô."- Trưởng khoa Mã vội vàng chạy đến, hướng về người phụ nữ nói.
"Không lẽ muốn bác sĩ phải khóc lóc với cô mới gọi là có nhân tính? Cô nói xem có người bác sĩ nào sẽ đem cảm giác bất an lộ ra mặt? Loại bác sĩ như vậy có thể làm cô yên tâm sao? Lại ầm ĩ nữa thì tôi sẽ đuổi hết ra ngoài."
Quý Hàng không nói gì, nét mặt cũng không thay đổi, vẫn đứng thẳng nhìn người phụ nữ.
Sự nghiêm túc thản nhiên sinh ra cảm giác lạnh lẽo, không hiểu sao làm người đối diện sinh ra sợ hãi.
Quý Hàng chưa bao giờ là người có tính khí tốt, có thể chịu uất ức nhưng không phải là trái hồng mềm.
Ngày trước bà Hoàng Anh lớn tiếng khóc lóc, anh còn trực tiếp muốn báo cảnh sát.
Nhưng hôm nay, anh ít nhiều có chút không giống như mọi khi.
Quý Hàng trầm mặc đi đến quầy trực y tá, cầm điện thoại nội bộ gọi cho trưởng nhóm bác sĩ nội trú Giang Địch.
"Tại Phòng cấp cứu có một bệnh nhân xuất huyết dưới màng nhện, cậu đi xuống gặp người nhà ký giấy đồng ý phẫu thuật, tôi sẽ báo phòng mổ, chuẩn bị phẫu thuật."
Sắc mặt âm trầm nhìn không ra bất kỳ một tâm tình gợn sóng nào, một vết màu dài lại càng làm khắc sâu thêm sự cương nghị, lạnh lùng.
Quý Hàng bước về phía người phụ nữ đã dần bình tĩnh lại, trầm giọng nói: "Tôi sẽ làm phẫu thuật, cũng sẽ dốc toàn lực.
Tôi cho đến bây giờ chưa từng nói sẽ không cứu, lại sẽ không vì hành động quá khích của cô mà đối xử bất công với bệnh nhân.
Đây là mẹ của cô, tôi đương nhiên tôn trọng sự lựa chọn của cô, hy vọng cô cũng thực sự biết được bà ấy mong muốn trạng thái sinh hoạt như thế nào?"
Ca phẫu thuật rất thành công, không có bất kỳ khiến một thời khắc nào khiến nhịp tim phải khẩn trương.
Mệt nhọc là tâm tính.
Ở lúc bóc tách ra khối tụ máu, Quý Hàng nhịn không được nghĩ đến những tờ di chúc, giám hộ rơi dưới dàn, nghĩ đến lời chất vấn của Tiểu Viễn.
“Chẳng lẽ đến một ngày khi anh nằm trong ICU, em chỉ có thể mở to mắt nhìn bác sĩ chủ trị của anh rút đi mọi thiết bị hỗ trợ hô hấp duy trì sự sống?"
“Nếu như là em? Nếu như người nằm trong đó là em, anh có làm được không?"
Cùng Giang Địch vào ca phẫu thuật, tự nhiên không đến phiên Quý Hàng đóng hộp sọ nhưng anh không hề rời đi, ngược lại khoanh tay đứng ở một bên, lẳng lặng nhìn về gương mặt đang say ngủ kia.
Anh phảng phất liếc mắt cũng có thể nhìn thấy tình trạng phần đời sau này của người phụ nữ lớn tuổi đang nằm trên bàn mổ, bà ấy sẽ mất đi năng lực nói chuyện, không còn cách nào biểu đạt, không thể hiểu, thậm chí không nhớ được người thân của mình, bà ấy sẽ không thể tự mình đứng lên, muốn xoay trở người, tắm rửa đều phải có người trợ giúp, bà ấy sẽ không còn cách nào ăn cơm mà phải gắn ống truyền dinh dưỡng thẳng vào dạ dày, bà ấy phải đối mặt với tình trạng suy giảm thị lực nghiêm trọng, không còn cách nào thấy được thế giới đầy màu sắc này nữa, cả đời không thể tự khống chế đại tiểu tiện, phải để người nhà thay tã, đem tất cả tôn nghiêm của bản thân vứt hết ra ngoài.
Đứa con gái hiểu thảo kia của bà theo thời gian mài mòn còn có thể kiên trì như ban đầu.
Lựa chọn sinh tử cho đến bây giờ luôn là vấn đề đầy thị phi.
Mỗi một quyết định đều có đại giới của nó, tất nhiên phải có người đi gánh chịu.
Ba giờ sáng, Quý Hàng mới bị Nhan Đình An kéo từ phòng phẫu thuật không bóng người ra ngoài.
"Đi ra."
Anh ngồi trên sàn đến hai chân đều tê rần, bước đi tự nhiên chậm hơn sư huynh một nửa đoạn đường.
Một tháng qua, Quý Hàng mỗi đêm đều quy củ gọi điện thoại đếm cừu thôi miên chính mình, thỉnh thoảng là nằm trên giường đếm rồi ngủ, thỉnh thoảng vì có ca phẫu thuật làm lỡ thời gian mà xin nghỉ trước đó, thỉnh thoảng sẽ tránh ở trong phòng làm việc giả bộ như đã chìm vào giấc ngủ nhưng Nhan Đình An đều không vạch trần.
Có thể giống như hôm nay…
"Điện thoại của anh cũng dám không nhận? An Tiểu Hàng, cậu có phải quá kiêu ngạo rồi không?"- Nhan Đình An nửa đêm tỉnh giấc, tính khí không tốt lắm, vừa muốn phát tiết thì bị những trang giấy và một nửa cây roi mây nằm dưới sàn trong phòng làm việc làm giật mình.
Là ai xui xẻo như vậy.
Tiến nhanh thêm nửa bước, giành phần nhặt lên tờ giấy.
Thì ra là nhóc con kia.
"Tiểu Viễn là vì cái này gây gổ với em? Chuyện này đáng giá đem roi mây đều đánh gảy?"
Quý Hàng thật sự không muốn nói về vấn đề này, nhưng sư huynh hỏi, anh cũng không thể không đáp lời.
Ánh mắt nhìn về roi mây chợt nghiêm túc thêm mấy phần.
"Phạt nó cũng không phải vì chuyện này."
Nhan Đình An yên tĩnh chờ Quý Hàng ngồi chồm hổm dưới sàn, nhặt từng tờ giấy xếp lại gọn gàng, tự tay sờ lên vết thương trên cằm Quý Hàng đã kết mài nhưng vẫn một màu đỏ sậm.
Mặc dù không phải lần đầu tiên nhưng vẫn sẽ cảm thấy đau lòng.
"Anh đã nói với em, nhóc con nếu biết chuyện này nhất định sẽ cáu kỉnh."
Quý Hàng không được tự nhiên cau mày nói: "Nó còn nhỏ, không hiểu được chuyện này."
"Còn nhỏ? Nhỏ bao nhiêu?" – Nhan Đình An nhíu mi.
"Em ở cái tuổi đó đều đã thu nhận Kiều Thạc, em suốt ngày xem nó là trẻ non bảo hộ trong lồng ngực, nên nó cũng đương nhiên cả ngày mừng rỡ đi làm chuyện của đứa trẻ con."
Quý Hàng còn mặc đồng phục phẫu thuật.
Ánh đèn chiếu xuống, thân hình có vẻ đơn bạc, lối đứng thẳng không hề yếu thế.
"Là em không có giải thích rõ ràng với nó, cũng không biết nên nói như thế nào."
Thái độ của Quý Hàng đã giẫm vào điểm mấu chốt của Nhan Đình An, sự lo lắng suốt mấy tiếng đồng hồ cùng chút bực bội khi tỉnh giấc giữa đêm không có sự ngăn cản mà nổ tung.
"Em muốn nói như thế nào? Nói em khi đó đưa ra quyết định trên người đang cắm bao nhiêu cái ống truyền, huyết áp thấp đến mức một chút thuốc giảm đau cũng không dùng được sao? Nói An Sinh vào năm em mười tuổi đã chọn xong một phần mộ nhưng đáng tiếc đến bây giờ vẫn vô dụng? Nói nếu thật sự có một ngày như vậy, em không muốn cho nó thêm phiền phức, nói đây là sự bảo vệ lớn nhất mà em có thể dành cho nó? Có một câu nào em có thể nói ra được?"
Nhan Đình An có thể cảm giác rõ ràng mình bị mất sự khống chế.
Anh đương nhiên biết, sư đệ từ nhỏ đã kiên cường, ẩn nhẫn, không khóc, không náo, càng ghét mềm mại hạ mình này của mình tuyệt đối không nói ra được bất kỳ một câu nào.
Có thể hiện tại, anh là tức giận tính khí càng lớn càng giống câm điếc của Quý Hàng, đứa nhỏ đã lớn, trừng phạt không được nữa.
Vì vậy không thể làm gì khác hơn là tự tay nghiêm khắc nhéo má Quý Hàng một cái.
Không biết là do đêm khuya mất ngủ làm phản ứng có chút trì độn, Quý Hàng thế nhưng không kịp né tránh.
Nhan Đình An thẳng thừng nói: "Em phải nói với nó, nó đã hai mươi ba tuổi rồi còn ở chỗ anh trai giống như đứa trẻ còn ôm bình sữa.
Trách nhiệm, cảm giác sứ mệnh gì đó đều nên dành hết cho bệnh nhân đi, một chút chuyện râu ria của anh trai không cần nó quản, đã có anh trai ở phía trước xông pha, nó chỉ cần im lặng ở phía sau bú bình sữa là được rồi.
Làm sao có thể trái ngược, em trai lại vì chuyện sinh tử của anh trai mà thừa nhận đạo đức dằn vặt? Cái này hợp lý sao, cái này dễ nói hơn này."
Trầm mặc.
Quý Hàng khóa chặt xương cằm, bị mắng đến không ngóc đầu lên được, đứng tại chỗ, nhiều lần chớp mắt, nỗ lực cọ rửa đáy mắt dày đặc tơ máu.
Sư huynh xưa này đều là người không lộ ra nóng giận, đến các sĩ bên Ngoại lồng ngực còn chưa từng thấy dáng vẻ gấp gáp của Nhan Đình An, ngay cả Quý Hàng cũng rất ít bị răn dạy ập xuống đầu như vậy.
Ước chừng nửa phút, mới hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt vẫn đờ đẫn, giọng nói sinh ra mấy phần oán trách.
"Sư huynh cũng muốn mắng em."
Thanh âm kia là buồn bực, như bị nhồi nhét.
Nhan Đình An bị chọc tức đến bật cười
Điểm này, anh và An Ký Viễn là có chung cao độ nhận thức, đồng dạng chịu không nổi đầu gỗ này tỏ ra yếu kém.
Cũng may, đầu gỗ rất ít ỏi cho phép chính mình tỏ ra yếu kém.
"Anh lười nói với em."- Nhan Đình An chỉ vào phòng nghỉ phía trong.
"Ngủ đi!"
Đêm đó, Quý Hàng cũng không hề yên giấc.
———————
An Ký Viễn đi làm.
Cậu không muốn quan tâm đến chuyện của anh nữa nhưng cũng muốn tìm Kiều Thạc hỏi rõ ràng.
Đáng tiếc, kiểm tra phòng xong, Kiều Thạc lại vào phòng phẫu thuật.
Thẳng đến giữa trưa, An Ký Viễn cũng không gặp được Kiều Thạc nhưng hết lần này đến lần khác, người đến lại là người cậu không muốn gặp nhất lúc này.
"Cộc! Cộc!"
Quý Hàng đứng tại bàn làm việc của cậu gõ hai cái.
"Đi ra ngoài một chuyến."
An Ký Viễn đang gõ bàn phím dừng lại nửa giây rồi rất nhanh khôi phục tốc độ vốn có, cậu cũng không giống như những bác sĩ nội trú khác, khi Quý Hàng đi vào phòng làm việc, trong nháy mắt liền khẩn trương đến không dám thở mạnh.
Vừa vặn tương phản, thản nhiên dị thường.
"Quý Phó khoa có gì phân phó, cứ nói ở đây."
Thời gian nghỉ trưa, bên trong phòng làm việc, bác sĩ cũng không tính nhiều, đều phi thường thức thời vùi đầu làm công việc của mình, hoàn toàn không dám ngẩng đầu hướng về hai người đang khí thế bừng bừng kia.
Quý Hàng không có kiên trì nữa, tỉ mỉ quan sát sắc mặt của em trai, cuối cùng buông ra bình thuốc đang nắm chặt trong túi áo, đem một xấp giấy đặt lên bàn.
Là giấy viết của bệnh viện, chữ viết rậm rạp, chằng chịt, đây là mới vừa viết xong.
Quý Hàng bình tĩnh, nhàn nhạt nói: "Đề bài ca bệnh lần này rất kinh điển, NMDA thể viêm não kết hợp với dị dạng tuỷ sống, cằm có chỗ lõm xuống, em vào khoa đến nay còn chưa gặp phải trường hợp tương tự, chính mình suy nghĩ một lần, lại đi xem đáp án."
Bài tập phân tích của An Ký Viễn đều yêu cầu viết tay.
Dưới ngụy trang là luyện chữ, Quý Hàng muốn thông qua đó nhìn thấy tâm tư của em trai, diễn tiến quá trình suy diễn, khuynh hướng chẩn đoán, từ chữ viết tay có thể nhìn ra được sự cải biến, tăng giảm.
Vậy dĩ nhiên, đáp án tiêu chuẩn cũng cần lấy ngang hàng yêu cầu.
Phần đề bài này là từ lúc sư huynh đi rồi bắt đầu viết cho đến trước giao ban nửa phút, lại tranh thủ khoảng thời gian giữa hai ca phẫu thuật mà vẽ xong hai cái sơ đồ phẫu thuật.
Một đêm chưa từng chợp mắt, lại không nhìn ra nửa điểm ủ rũ.
An Ký Viễn thoáng sửng sốt, sau đó lễ phép dừng lại công việc, chữ viết gọn gàng, giản lược, hình vẽ đẹp hơn tranh cũng khoảng hai mươi trang giấy.
Đáy mắt không ánh sáng.
"Quý Phó khoa đã quên những lời tôi nói ngày hôm qua hay vẫn nghe không hiểu?- Câu nói nhàn nhạt, trong suốt, không có một chút tạp chất.
An Ký Viễn bỗng nhiên đứng dậy, không hề sợ hãi nhìn thẳng vào Quý Hàng, là khí phách thiếu niên ngời ngời.
"Tôi lại giải thích một chút."- Ánh mắt lạnh lùng, thâm thúy.
"Không ai nợ ai có ý tứ là: Quý Phó Khoa, anh không nợ tôi, tôi càng không muốn thiếu nợ anh."
An Ký Viễn cầm xấp giấy trên bàn, ở ngay trước mặt Quý Hàng đưa thẳng vào máy hủy giấy..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...