Cuộc sống của Quý Hàng chỉ xoay quanh với y học.
Mang theo Kiều Thạc bao năm, Quý Hàng không hề keo kiệt dẫn theo cậu vào nhân sinh quan của mình.
Kiều Thạc quen biết rất nhiều bạn bè của thầy, duy chỉ có người nhà thầy là hiểu biết rất ít.
Dù ít nhưng Kiều Thạc cũng là đứa học trò duy nhất đã đi theo Quý Hàng suốt 6 năm trời.
Cả bệnh viện không có bao nhiêu người biết thân phận thật sự của thầy nhưng Kiều Thạc thì biết.
Chỉ bất quá, thầy vì sao không lấy họ An, vì sao rất ít giao tiếp với người nhà, vì sao không để cho người khác biết mình chính là con trai trưởng của người chỉ một cái hắt hơi có thể làm rung chuyển cả giới y học… Kiều Thạc dựa vào nhận thức của bản thân cho đến tận bây giờ chưa hề động chạm vào những vấn đề rất mẫn cảm này.
Cho đến mấy ngày nay khi An Ký Viễn dần dần xuất hiện trong thế giới quan của cậu, cậu mới không ngăn được bản thân muốn tìm hiểu.
“Anh tốt chứ?”
Kiều Thạc ngơ ngác nhìn chằm chằm điện thoại.
Một tin nhắn ngắn gọn từ một số điện thoại xa lạ, nhưng Kiều Thạc thậm chí không cần suy nghĩ cũng biết là ai.
Tin nhắn được gửi vào 6h chiều ngày hôm qua, khi đó cậu là đang lăn lộn dưới làn roi của thầy.
Tiếp theo đó, cậu lại bận tâm đùa giỡn với thầy chẳng để ý đến, vừa mới kiểm tra phòng xong, nhận tin nhắn thông báo có kết quả kiểm tra của một bệnh nhân từ y tá, cậu mới cầm điện thoại lên xem.
Kiều Thạc lưu lại số sau đó khóa máy, ném điện thoại vào túi áo.
Túi áo rộng chùng xuống, một giọt mồ hôi lại chảy dài, hiện tại ngay cả sức nặng mong manh của một chiếc điện thoại cũng đang tra tấn cậu.
Thời tiết tháng 5 thật nóng bức.
Quý Hàng sau khi kiểm tra phòng xong bước ra ngoài rất nhanh, vài nữ sinh thân người nhỏ nhắn gần như phải chạy theo mới đuổi kịp.
Bình thường, Quý Hàng đi sóng vai cùng Tiêu Triều Nam, theo sát phía sau chính là Kiều Thạc, nhưng hôm nay, một thân thương tích nào còn theo nổi bước chân của thầy, cậu đành yên lặng rơi vào tốp người cuối cùng.
Dù như vậy, đi hết một tầng lầu, Kiều Thạc đã mồ hôi đầm đìa.
Thương tích phía sau đau đớn kịch liệt, hai tay chống lên mặt bàn mượn lực, hai chân không ngừng run rẩy, đứng không được ngồi cũng không xong, mỗi lần bị đánh, ngày hôm sau mới chính là ngày khó khăn nhất.
Kiều Thạc âm thầm thở phào khi hôm nay không có ca phẫu thuật nào.
Bệnh viện không phải là trường học, phạm sai lầm bị đánh còn muốn xin nghỉ căn bản không tồn tại, Quý Hàng ở phương diện này chưa bao giờ dung túng nên Kiều Thạc cũng chưa hề có loại ý niệm này trong đầu.
Bệnh viện không có bức tường nào gió không lọt qua được, chuyện Kiều Thạc tự ý rời bỏ vị trí trong ca trực nhanh chóng được lan truyền.
Kiều Thạc ở Khoa Ngoại thần kinh luôn bị bao quanh bởi bao điều tiếng.
Mặc dù Quý Phó Khoa nổi tiếng thiết diện vô tư, bất kỳ bác sĩ nội trú nào đều có cơ hội như nhau nhưng chuyện Kiều Thạc là học trò ruột của Quý Hàng là chuyện mà mọi người đều tự hiểu mà không cần một lời tuyên bố chính thức nào.
Dẫu sao, loại quan hệ thầy trò này xuất hiện trong môi trường bệnh viện đầy hiểm nguy mà mỗi người đều bo bo giữ mình là rất hiếm thấy.
Vì vậy, kẻ đứng ngoài nhiều chuyện không thiếu được.
Cuộc họp đột xuất không yêu cầu bắt buộc tham dự nhưng các trưởng bộ phận liên quan đều có mặt.
Phòng họp nhỏ thoáng chốc ngồi đầy người, đứng sát tường còn có mấy thực tập sinh.
Chỉ có Kiều Thạc, cô linh đứng một mình ở phía trước bàn họp, bên dưới máy chiếu.
Cố Bình Sinh ngồi ghế chủ tọa, Quý Hàng ngồi bên cạnh nhìn lướt qua phòng họp nói:
“Cuộc họp không dài, nhưng tôi không hy vọng ngay cả một người trực ở phòng bệnh cũng không có, tốt nhất đều có người giao phó.”
Rõ ràng là đến xem náo nhiệt, nhưng khi Quý Hàng vừa lên tiếng, nhịp tim của một nhóm bác sĩ nội trú liền đập nhanh hơn, tay siết chặt máy nhắn tin của mình, hy vọng nó ngàn vạn lần đừng vang lên.
Quý Hàng nhìn qua Cố Bình Sinh khẽ gật đầu, chuyện này vốn không thích hợp do anh lên tiếng.
Cố Bình Sinh hắng giọng nói: “Mọi người đều có thể đã nghe chuyện Kiều Thạc – bác sĩ nội trú của tổ A ngày hôm trước đã tự ý rời bỏ vị trí trong ca trực của mình…”
Phòng họp rơi vào tĩnh lặng, mọi ánh mắt đều biểu thị thái độ rất nghiêm túc, tinh thần đầy phấn chấn.
“Chuyện này dù không tạo thành hậu quả nghiêm trọng gì, bệnh nhân đã được bác sĩ Tiêu cấp cứu kịp thời, khả năng hồi phục khá tốt nhưng vẫn có thể có ảnh hưởng về sau.”
Kiều Thạc nắm tay thành quyền, cúi đầu hít sâu một hơi.
Cố Bình Sinh nghiêng đầu liếc Quý Hàng, đẩy gọng kiếng nói tiếp: “Trải qua cuộc hội ý của các cấp Trưởng, Phó khoa, hôm nay tại đây sẽ thông báo quyết định xử phạt như sau: Khấu trừ ba tháng tiền thưởng, khấu trừ khen thưởng cuối năm, tạm quản thời hạn được xét duyệt nâng bậc Trưởng nhóm bác sĩ nội trú sang năm sau ①, thông báo phê bình trong toàn khoa.”
Kiều Thạc thở ra một hơi thật dài.
Quý Hàng quay đầu nhìn Kiều Thạc, ánh mắt nghiêm khắc hỏi:
“Cậu có ý kiến gì hay không?”
Kiều Thạc rất muốn giơ tay lên lau sạch mồ hội trên trán nhưng trong phòng họp này đang có mấy chục cặp mắt nhìn chằm chằm vào cậu làm cậu không dám có một cử động nhỏ nào.
Kiều Thạc hơi mím môi, thay đổi dáng vẻ không mấy nghiêm túc thường ngày, hướng mọi người cúi đầu ba mươi độ, mang mấy phần khí chất vinh nhục bất biến của Quý Hàng thẳng thắn nói:
“Tự ý rời bỏ vị trí trong ca trực là sai lầm của tôi, Trưởng khoa đưa ra bất kỳ hình thức xử phạt nào tôi đều chấp nhận.
Hy vọng mọi người lấy đó làm gương.”
Cố Bình Sinh khẽ gật đầu, nhìn cả đám người không hề dám thở mạnh, giọng điệu có chút không đành lòng.
“Đây là xử phạt đối với Kiều Thạc.
Bác sĩ Quý là người trực tiếp phụ trách tổ A, vừa là Phó khoa nên cũng quy trách nhiệm là quản lý bất lực…”
“Trưởng Khoa!”
Kiều Thạc kinh ngạc hét lớn: “Đây là sai phạm của cá nhân em, không liên quan đến Quý Phó khoa.”
Kiều Thạc từng nghĩ qua chuyện này sẽ đồng thời liên đới trách nhiệm đến không ít người tỷ như y tá cùng ca trực hoặc là cấp trên trực tiếp của cậu nhưng làm sao sẽ là thầy.
Sắc mặt Quý Hàng trầm xuống, ngón tay co lại gõ trên mặt bàn, giọng lạnh đến rét run:
“Nơi này cậu có tư cách nói chuyện?”
Kiều Thạc cắn môi, ánh mắt rủ xuống nhưng đầy quật cường.
“Nói xin lỗi!”
Rõ ràng giọng rất nhẹ, nhưng cảm giác bị áp bách không cho cơ hội giải thích thật sự rất khó chịu.
Toàn bộ phòng họp yên lặng như tờ.
Quý Hàng ngồi xoay người đưa lưng về phía Kiều Thạc, hai cùi chỏ chống lên bàn, hai bàn tay đan vào nhau, thanh âm nghiêm nghị không có đường thương lượng.
“Hiện tại nói xin lỗi, hoặc là lập tức thu dọn đồ đạc rời đi.”
Tại đây đều là những bác sĩ ngoại khoa thần kinh với tinh thần thép, ngang ngạnh, quật cường nhưng hiện tại đều chỉ dám trố mắt nhìn nhau, hô hấp thật cẩn thận.
Cố Bình Sinh yêu tài, căn bản không muốn làm lớn chuyện, lên tiếng trấn an:
“Được rồi, Tiểu Quý…”
“Thật xin lỗi.”
Kiều Thạc cúi người, lần này là một góc chín mươi độ, đau đớn phía sau buốt đến tận óc.
“Trưởng khoa, em không nên cắt lời còn có phản ứng về quyết định của ngài.”
Cố Bình Sinh nhìn Kiều Thạc lại nhìn Quý Hàng, trong lòng đầy oan khuất.
“Đây là quyết định của thầy cậu, không phải của tôi.”
Quý Hàng ngay cả một cái ánh mắt đều không cho, hướng Cố Bình Sinh gật đầu tỏ ý tiếp tục.
Cố Bình Sinh thật sự cảm thấy não mình như không còn được cung cấp đủ máu nữa, một lòng nghĩ phải nhanh chóng kết thúc cuộc họp đầy bom đạn này.
“Đối với Quý khoa trưởng khấu trừ tiền thưởng sáu tháng, khấu trừ khen thưởng cuối năm, tạm quản báo cáo đề mục nghiên cứu, hủy bỏ tư cách tham dự bình chọn bác sĩ ngoại khoa giỏi toàn thành phố.”
Phía dưới chợt nhốn nháo.
Kiều Thạc không dám phát ra chút âm thanh nào, hung hăng bấu chặt bàn tay mình.
Quý Hàng lên tiếng, thanh âm bình thản vô cùng: “Tính mạng quý hơn ngàn vàng.
Kỹ thuật có giỏi nhưng y đức không đủ, loại bác sĩ như vậy Khoa ngoại thần kinh chúng ta không hề hoan nghênh.”
Giống như cơn mưa lớn bất chợt giữa mùa hè, sấm chớp đùng đùng dọa người đến không thở nỗi.
Những bác sĩ nội trú có thâm niên thấp hơn cùng các thực tập sinh đều sớm không dám ngẩng đầu lên.
Cố Bình Sinh quả thực không nhìn nổi Quý Hàng dùng lời lẽ độc ác như vậy, giọng điệu ôn hòa xoa dịu bầu không khí.
“Không còn chuyện gì nữa, mọi người hãy trở về khoa làm việc.
Chuyện này cũng không cần nhắc lại nữa.”
Tất cả đều giống như dân chạy nạn nhanh chân chạy hết ra khỏi phòng, không ai dám liếc nhìn Quý Hàng, Kiều Thạc mơ hồ nghe ngoài cửa truyền tới vài câu nghị luận.
“Quý Phó khoa thật dọa người.
“
“Không nghĩ tới xử phạt Quý Phó khoa còn nặng hơn Kiều Thạc, xem ra tình cảnh hiện tại không dễ sống a.”
“Cố lão đầu thật là dám…”
————–
Trong phòng họp chỉ còn lại ba người, Cố Bình Sinh không dám để thầy trò hai người đơn phương đối mặt nhau, vỗ vai Kiều Thạc khuyên bảo:
“Được rồi, thành thật nhận lỗi với thầy của cậu, tôi nghe nói bệnh nhân đó khôi phục rất tốt.”
Kiều Thạc trong lòng vẫn còn sợ hãi, cúi đầu không lên tiếng.
Quý Hàng bất mãn nhíu mày: “Em đối với tôi có ý kiến, hay là với Cố Trưởng khoa có ý kiến?”
Kiều Thạc run bật người, mồ hôi trên trán chảy dài xuống cằm, sau lưng rất là đau.
“Không, không có ý kiến.”
Mọi người đều đã rời khỏi, cơn giận kiềm nén suốt cả cuộc họp không cần ngần ngại bùng phát.
Quý Hàng vỗ lên bàn một cái, Kiều Thạc cảm giác tim mình như muốn rớt ra khỏi lồng ngực.
“Không có ý kiến mà dám ở trước mặt mọi người phản ứng với Trưởng khoa, đây là tôi đã dạy em?”
“Không phải.”- Kiều Thạc run run đáp lời.
“Cố Trưởng khoa em sai rồi, xin đừng để trong lòng.”
Cố Bình Sinh biết giữa hai người không chỉ mang danh thầy trò đơn thuần mà có sự kính trọng cùng thật lòng tiếp thu dạy dỗ như chính bọn họ ngày xưa.
Những người trẻ thời nay đều là bảo bối cưng chiều từ nhỏ, giống Kiều Thạc hết lòng bảo vệ thầy mình, có thiên phú trời cho, ham học hỏi như vậy thật sự hiếm có.
Cố Bình Sinh không muốn nhìn bọn họ nháo ra mâu thuẫn gì.
“Không sao, không sao.”- Cố Bình Sinh cười nói.
“Cậu không bỏ mặc được thầy mình tôi biết chứ nhưng quyết định xử phạt thầy cậu như vậy cũng không phải chuyện đơn giản “
“Khụ! Khụ!”- Quý Hàng hắng giọng một cái.
Cố Bình Sinh dừng lại, liếc nhìn Quý Hàng, không nói tiếp.
Kiều Thạc trong lòng thoáng qua chút mất mác, cúi đầu thanh âm mềm nhũn: “Hai người không cần xem em là trẻ con.
Em biết một khi thành lập tổ điều tra, tạm thời đình chức xem như là xử phạt nhẹ nhất, hiện tại cần có người nguyện ý làm bia đỡ hết mọi họng súng mới bịt được miệng đời dèm pha.”
Cố Bình Sinh bật cười vỗ vai Kiều Thạc: “Biết được thì tốt rồi.”
“Ai nguyện ý làm bia đỡ hả?”- Quý Hàng đá mạnh vào vào bắp chân Kiều Thạc.
“Aaaa…”- Kiều Thạc bị đau, theo bản năng giơ chân lên lại động đến vết thương trên mông.
Cố Trưởng khoa còn ở đây, cậu không tiện nũng nịu với thầy nên chỉ có thể ngước gương mặt trắng bệch đầy oan ức lên bày tỏ tâm tình.
Quý Hàng trừng mắt, quay đầu nói với Cố Bình Sinh: “Trưởng khoa, nếu không có chuyện gì nữa…”
Cố Bình Sinh lập tức giơ tay lên, ông thật sự còn có chuyện muốn nói.
“Danh sách bác sĩ nội trú sẽ đến vào tháng sau cậu đã xem chưa?”
Kiều Thạc cảm thấy thầy có chút sửng sốt, sau đó mới đáp lời.
“Cứ theo Trưởng khoa sắp xếp là được.”
Tổng cộng có chín người, một tổ ba người.
Cố Bình Sinh giống như hơi do dự một chút nói: “Có một bác sĩ nội trú năm thứ nhất tên An Ký Viễn, cậu có biết là ai không?”
Kiều Thạc hít sâu một hơi, len lén liếc nhìn biểu tình của Quý Hàng nhưng chẳng phát hiện một chút ưu tư nào.
Quý Hàng ừ một tiếng, không có trực tiếp trả lời: “Anh cứ nói.”
Cố Bình Sinh lúng túng nhếch mép nói: “Là cậu hai của An gia, chỉ đích danh muốn theo cậu dẫn dắt.”
Quý Hàng thản nhiên nói: “Tôi sẽ làm theo sắp xếp của Trưởng khoa nhưng nếu vào A tổ, Tiêu Triều Nam sẽ là cấp trên trực tiếp của cậu ta, mỗi người ở đây đều là đàn anh của cậu ta, quy tắc sẽ không thể chỉ vì một người mà thay đổi.”
Ý tứ trong câu nói của Quý Hàng rất rõ ràng, Cố Bình Sinh ở bệnh viện lăn lộn nhiều năm vẫn chưa từng thấy người nào bảo thủ như vậy.
Kiểu người luôn giữ vững nguyên tắc như Quý Hàng, đồng ý cho cậu nhóc vào tổ A đã là rất tốt, huống chi mới năm thứ nhất.
Theo lý, tổ A là tổ trọng điểm của Khoa Ngoại thần kinh, mỗi năm ông đều tận lực sắp xếp các bác sĩ nội trú có thâm niên cao nhất vào tổ A.
Cố Bình Sinh gật đầu.
Quý Hàng hơi khom người chào tạm biệt: “Phiền toái Trưởng khoa, nếu không còn chuyện gì khác, tôi dẫn Kiều Thạc về phòng trước.”
Cố Bình Sinh có chút kinh ngạc, Kiều Thạc cười trừ, cậu biết rõ hai tiếng “Phiền toái” kia không chỉ là một câu nói khách sáo của thầy.
————————
Chú thích ①: Trưởng nhóm bác sĩ nội trú: Danh xưng cũng như ý nghĩa, chính là nhóm trưởng quản lý chung tất cả bác sĩ nội trú từ năm thấp đến cao.
Đây là một chức danh bước đệm trước khi được chính thức được thăng lên bác sĩ chủ trị chính.
Nhưng đây vẫn là chức danh sơ cấp, cấp bậc vẫn nhỏ hơn bác sĩ chính.
Dạy dỗ thì dạy dỗ, Quý Hàng vẫn thuộc kiểu rất bao che cho con cái a.
———————-.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...