An Ca Ký Vi Từ


Ánh nắng chiều vào mùa đông cũng không làm tăng thêm bao nhiêu nhiệt độ.

Ngọn roi không có lập tức đánh xuống người mà không nặng không nhẹ chạm vào đầu gối An Ký Viễn.
"Một cái tát vẫn chưa đủ đúng không? Lời anh nói cũng không nghe?”- Thanh âm lạnh như tảng băng từng chút nuốt chửng lấy An Ký Viễn.

Cậu đã  bao lâu không có bị phạt quỳ, khi nghe đến hai từ kia, thật sự khó lòng tiếp thu.

Nhưng cậu vẫn lấy hết can đảm nâng lên tầm mắt nhìn anh, nét mặt lạnh lùng, cứng rắn như không có bất chuyện gì có thể làm anh biến sắc đang bao trùm lấy cậu.

Trên thực tế, từng sự biến đổi trên nét mặt ấy đều được An Ký Viễn khắc ghi cho riêng mình.

Là ánh mắt nghiêm nghị dưới ánh đèn phẫu thuật, khi đi kiểm tra phòng bệnh, là ánh mắt lo lắng trong phòng bệnh, là ánh mắt thâm trầm nhìn vào cậu mà nói “Chỉ cần em chính là An Ký Viễn, sẽ không tồn tại chuyện gọi là không thích gì đó”,…
An Ký Viễn nhếch lên khóe miệng như tự cười giễu chính mình cũng là che giấu đi sự xấu hổ, bước chân phải về sau một bước, vững vàng quỳ xuống.
Quý Hàng kéo một cái ghế ngồi tròn ngồi xuống trước mặt An Ký Viễn, nhìn chăm chú một lượt, dừng lại tại vết xước nơi khóe miệng, trịnh trọng nói:
"An Ký Viễn, em hãy nghe cho rõ, từ thời khắc này trở đi, anh không phải thầy của em, cũng không phải cấp trên của em.”- Từng câu chữ thốt ra đều mang sắc thái nghiêm túc như khi đọc lời thề.
“Anh chỉ lấy thân phận là anh trai của em, hỏi em biết lỗi rồi sao?"
An Ký Viễn rũ ánh mắt, lúc này cậu không còn đủ tinh lực để phân biệt sự khác biệt giữa những thân phận này, nhưng cậu cảm nhận rõ ràng bản thân mình đều rất nhỏ bé, bất luận là học sinh, là cấp dưới hay là em trai cậu đều giống như ngọn cây non nớt giữa trời giông tố, bất kỳ lúc nào đều có thể bị thổi đến bật gốc.

Cậu chậm rãi nâng lên tầm mắt, rất bình tĩnh thốt nên câu nhận lỗi nhưng từ giọng điệu lại không có chút hổ thẹn nào.

“Ở bệnh viện đánh nhau là lỗi của em.”
Quý Hàng hơi nhíu mày, không có ý nghiền ngẫm từng câu chữ.
“Nhận phạt sao?"
Hoàng hôn buổi chiều nhuộm hồng một khoảng trời cùng một màu sắc trên gò má hơi sưng của An Ký Viễn.

Cậu nhớ rõ, anh đã rất nhiều lần cảnh cáo cậu nếu dám mạnh miệng tranh luận sẽ ăn tát.

Cậu cũng thấy rõ một cái tát kia mang theo bao nhiêu tức giận, nhất định là có một ẩn tình nào đó mới có thể làm cho anh mất đi sự trầm tĩnh như vậy.

Cậu không ngừng tự nói với mình, nhất định là có nguyên nhân, nhất định sẽ có một lời giải thích cho một sự bí ẩn khó lòng phơi bày ra ánh sáng, một cái tát kia chỉ là mượn cớ che giấu trước mặt người ngoài.

Nhưng đến cuối cùng, thứ cậu chờ đợi nhận được chỉ là một câu “biết lỗi rồi sao”, “nhận phạt sao”.
An Ký Viễn lại cười, cười chính mình si tâm vọng tưởng, cậu là lần đầu tiên nhận phạt một cách rất ung dung.
“Anh đánh đi, em nhận phạt.”
Hai anh em gần nhau trong gang tấc lại bỗng chốc như bị ngăn cách bởi một cánh đồng hoang vu.

Ánh mắt Quý Hàng trầm tĩnh, xa xăm như hồ sâu không thấy đáy, không hề lộ ra chút cảm xúc nào.
“Tốt, kéo áo lên”- Quý Hàng gật đầu, đứng lên, gõ gõ roi mây trong tay ra lệnh.
"Ba mươi lần, không cần đếm số.”
————————-

“Thầy! Chờ một chút!"- Kiều Thạc hiển nhiên là bị dọa sợ rồi, cho dù đưa lưng về phía hai người cũng có thể cảm nhận được cơn giận bộc phát của thầy, cơ bắp toàn thân căng cứng, lấy hết can đảm lên tiếng:
"Là… là em quá xung động, em cũng có sai."
"Em cũng cho rằng mình không nên bị đánh sao?”
Quý Hàng bỗng nhiên nâng giọng quát lớn, roi mây cũng không vì một lời kia của Kiều Thạc mà ngừng lại, hơn nữa còn tăng thêm mấy phần lực quất mạnh vào mông An Ký Viễn.
An Ký Viễn cắn chặt răng, đau đến cả thân người đều cong lên.

Kiều Thạc hoảng hốt không dám nói thêm câu nào, cả thân người không dám thả lỏng, đại khái chưa từng bao giờ đứng nghiêm túc đến như vậy, mồ hôi lạnh chảy dài xuống trán, nhỏ giọng thốt ra hai chữ “nên đánh”.
Kỳ thực, tư thế của An Ký Viễn hôm nay vô cùng nhu thuận, giống như một học sinh tiểu học phạm lỗi bị gia trưởng giáo huấn, cánh tay đặt trên ghế tròn, đầu gối khép lại, mông nâng cao, cả người bất động, chỉ có một tay thỉnh thoảng vòng ra sau kéo lên vạt áo blouse trắng bị đánh rớt xuống.
An Ký Viễn dốc sức hết sức chống lại sự đau đớn, những lời kia vang bên tai làm đáy lòng vốn đang nguội lạnh như tro tàn lại nóng lên, cảm giác quẫn bách không có chỗ che giấu đi.

Roi mây chợt dừng lại, cơn đau làm thân người hơi run nhẹ, vài lớp quần áo nào ngăn được gia pháp nghiêm khắc.
“Chat! Chat! Chat!”
Đại khái đã lâu lắm rồi cậu không có chính thức bị đòn, đau đớn kịch liệt đâm sâu vào tận đáy lòng, đến cả trái tim đều thấy quặn đau.
Khi Đứng lên, quần áo cọ xát vào da thịt càng thêm mẫn cảm, An Ký Viễn có thể cảm giác được từng lằn roi sưng cao sắp đều rồi chồng chéo lên nhau ở phía sau.

Mỗi một roi vừa dứt, đau đớn liền lan tỏa ra tứ phía.

Tốc độ của anh so với mọi khi nhanh hơn nhiều, tiếng roi xé gió cũng là một hình thức tra tấn tinh thần vô cùng sắc bén.
Kiều Thạc thỉnh thoảng nghe được tiếng rên the thé không thể ức chế được thốt ra từ cổ họng An Ký Viễn, tiếp theo là tiếng roi quất vào da thịt, mồ hôi lạnh đều đã chảy tràn khắp thân người cậu.

Roi mây nghiêm khắc đánh xuống, cả người An Ký Viễn đều run lên, nửa thân trên đã bị anh dùng một tay đè xuống cố định trên mặt ghế.

Cơn đau quá mức làm An Ký Viễn vốn đang cúi đầu theo bản năng ngẩng lên, cơ bắp toàn thân căng cứng, cắn chặt răng gần như nghe được tiếng ken két.
Tiếng thở dốc của bản thân làm An Ký Viễn tự thấy hổ thẹn.

Kiều Thạc cũng đồng dạng bị giật mình, rõ ràng roi mây không hề đánh xuống người cậu nhưng vẫn bị khí tức mạnh mẽ của thầy làm hoảng hốt, hô hấp đều như ngưng trệ.

Loại trạng thái bị tướt đi thị giác cùng xúc giác, chỉ còn lại phần thính giác bị phóng đại quá mức làm tâm thần bất động không yên.
Sau tai đột nhiên truyền đến tiếng roi quất mạnh.

Sóng lưng An Ký Viễn căng cứng, thẳng tắp, mông đau điếng, loại trách đánh không hề lưu tình làm bao nhiêu cảm giác uất ức bùng nổ mạnh mẽ như cơn đại hồng thủy oanh tạc dồn ép đến từng tế bào thần kinh đầy căng thẳng của cậu.
“Chat! chat! chat!…”- Năm roi liên tiếp quất xuống, bên tai là tiếng roi quét gió rợn người.

Roi mây trải qua nước sát trùng, đánh vào vải vóc so với đánh trực tiếp lên da thịt mang đến tiếng vang giòn giã có phần nặng nề.

Âm thanh này đối với An Ký Viễn hay thậm chí là Quý Hàng đều không mấy quen thuộc nhưng Kiều Thạc lại phi thường quen tai, quen tai đến mức bản thân vì xấu hổ mà thân thể căng thẳng theo từng tiếng roi quất xuống.

Cậu từ những âm thanh kia mà biết được lực đánh mạnh mẽ đến thế nào.
Hai tay An Ký Viễn nắm chặt mặt ghế, cố sức duy trì tư thế ban đầu.

Đầu óc hoàn toàn trống rỗng, từ thời khắc quyết định quỳ xuống, cậu đã không còn suy nghĩ bất kỳ vấn đề gì nữa.

Kỳ thực, chỉ cần cậu chịu suy nghĩ thêm một chút sẽ phát hiện ra lần răn dạy này không hề giống như thường lệ.


Nhưng hiện tại cậu đang cảm thấy uất ức đến long trời lở đất.

Từng đợt roi đánh liên tiếp dẫu đã dừng lại, bên màng tai vẫn mơ màng nghe thấy âm thanh vọng về.

An Ký Viễn cũng không có tinh lực đếm xem đã đủ ba mươi roi hay chưa, ánh mắt mơ màng nhìn thấy anh đặt roi lên bàn thì tự mình chống ghế muốn đứng dậy.
Cũng không biết do đột ngột dùng sức quá độ hay do lâu lắm không có quỳ, An Ký Viễn vừa chống tay đẩy người lên liền lảo đảo thân người muốn ngã nhào xuống, vừa lúc có cánh tay anh đỡ lấy.

Thân thể An Ký Viễn chợt run lên, quỳ một chân dưới đất, ngước nhìn cánh tay đang đỡ lấy mình, nhìn đến chân mày nhíu chặt của anh.

Một khắc sau đó, giọng nói khàn khàn nhưng không hề che giấu khí phách của thanh niên ngoài hai mươi tuổi.
“Để tự em!”
Quý Hàng bất động, ánh mắt trong trẻo nhìn chăm chăm cánh tay mình bị đẩy trở ra.

Lòng bàn tay ướt nhẹp, lạnh lẽo của em trai lướt đi giống như lưỡi dao bén nhọn đâm mạnh vào lồng ngực Quý Hàng.
Quý Hàng nuốt xuống cảm giác nghẹn đắng, trơ mắt nhìn em trai dùng cánh tay gần như vô lực chống thân thể run rẩy đứng dậy, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt ảm đạm không rõ tiêu điểm, không biết là đang nhìn anh hay là Kiều Thạc ở phía sau.
“Đi lấy túi đá chườm mặt, lấy nước muối súc miệng.”- Quý Hàng cuối cùng vẫn dời đi ánh mắt, anh cảm thấy lồng ngực như bị vật cứng đập mạnh, hít thở không thông.
"Tan làm đừng chạy loạn, về nhà.”
An Ký Viễn không đáp lời theo ý tứ dặn dò của anh, giọng khàn khàn lên tiếng:
"Quý Phó khoa có cần dạy dỗ thêm điều gì? Nếu không, tôi vẫn còn bệnh án vẫn chưa ghi chép xong.”- An Ký Viễn nói xong cũng không chờ anh đáp lời đã xoay người bước ra cửa.
———————-.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui