Hơi nước từ kẽ hở cửa phòng tắm chui ra ngoài, tiếng nước chảy cách một cánh cửa giống như những cơn mưa mùa hạ bất chợt ở miền Giang Nam này.
Quý Hàng nhíu mi, ánh mắt kiên định nhìn về bằng khen của bệnh viện B và bức tranh chữ thủy mặc treo trên tường, không hề có bất kỳ động tác nào khác.
Sư huynh mỗi thời khắc xuất hiện đều như luôn có ánh hào quang bao phủ, gương mặt tuấn tú luôn ánh lên nụ cười điềm đạm sáng ngời, khi thì có ba phần ôn hòa, khi thì năm phần thân thiện, khi thì là đầy thẳng thắn, khả ái, vui sướng tùy ý.
Khí chất ung dung, ứng xử khôn khéo, cùng chút tính cách hài hước trong từng lời nói, cử chỉ làm cho sư huynh bất luận đi đến nơi nào đều so với anh được hoan nghênh hơn rất nhiều.
Tất cả những sinh viên đã từng được Nhan Đình An giảng dạy qua cho đến những y bác sĩ từng một lần cộng sự đều không thể không thốt nên những từ ngữ khen ngợi về học thức uyên bác, tính cách nồng hậu, thân thiện, cùng đôi chút hài hước.
Có thể đến Quý Hàng nơi này, Nhan Đình An không tránh được luôn thốt ra những lời phê bình đặc trưng quen thuộc.
“Làm sao cứ không thích cười?”,
“Có chút cố chấp đi!”
“Quá kiệm lời đi!”
Nhan Đình An tựa như một nguồn sáng vĩnh hằng luôn chiếu rọi khắp nơi, luôn là một sự trầm tĩnh xen lẫn chút dửng dưng, cho dù đối diện với mưa rền sấm dữ vẫn giữ vững phong thái vững chãi, ung dung không chút vội vã.
Nhưng chỉ có mình Quý Hàng hoặc một vài học trò thân cận nhất mới biết rằng một khi sư huynh hạ quyết tâm muốn dạy dỗ ai, ánh mắt sáng ngời đầy ôn hòa đại khái sẽ biến thành… tia laser vô cùng sắc bén.
Dù vẫn theo phong thái bác sĩ ngoại khoa tốc chiến tốc thắng, khi Nhan Đình An bước ra cũng đã qua năm phút.
80ml đã đủ lấp đầy khoang miệng, 100ml gần như là cực hạn.
Nhưng Quý Hàng sẽ không dùng lý do đó để mưu lợi, một nắp chai là khoảng 40ml, dung tích đang ngậm trong miệng chỉ có nhiều hơn chứ không ít.
Hơi nóng từ phòng tắm tràn ra phòng khách vẫn không đủ làm thức tỉnh tri giác.
Ánh mắt đỏ bừng, có chút mơ màng vẫn nhìn chằm chằm trang giấy trắng tinh đặt trên bàn.
Nhan Đình An vừa dùng khăn lông lau tóc, vừa dùng ánh mắt ấm áp quan sát cái dáng người trước mắt có cao thêm chút ít nhưng rõ ràng đã gầy đi một vòng, giọng rất nhẹ nhàng nói:
“Em dám để rớt ra một giọt thử xem.”
Cảm giác muốn ói cùng sự choáng váng thay nhau ăn mòn lý trí của Quý Hàng, đầu óc quay cuồng tựa như chiếc xe đang chạy tốc độ cao trên đường núi đầy đèo dốc, xốc nổi liên tục.
Bàn trà, ghế sô pha, sư huynh đã thay quần áo mặc ở nhà, từng hình ảnh xoay tròn trước mắt giống như một đoạn phim miêu tả không gian của một đoạn đường hầm, càng đi sâu vào trong, không gian càng mập mờ, không nhìn ra một chút thông tin nào.
Trừ ý cười ngày càng sâu của sư huynh như ánh nắng tỏa sáng ngày hè.
“Tiếp tục, 120ml.”
Quý Hàng cũng không nhớ rõ mình là lấy tư thế gì tiếp cận bàn trà, không nhớ rõ cuối cùng mình là quỳ hay đứng, chẳng qua anh còn nhớ được khi cầm lên chai nước súc miệng kia, hai cánh tay luôn trải qua sự huấn luyện thường xuyên, có thể giơ lên trong suốt ca phẫu thuật dài mười mấy tiếng đồng hồ lại không kiềm được sự run rẩy.
Toàn bộ các mô trong cổ họng đều đã sưng lên, đầu lưỡi liếm nhẹ một cái đều đau buốt giống như miếng đậu hủ non bị băm nát… Không đúng, đâu có vết thương hở, làm sao cổ họng mơ hồ có mùi máu tanh.
Ánh mắt trầm tĩnh nhìn chằm chằm sư huynh vẫn không phát hiện ra một chút biểu tình thay đổi nào.
Nhưng ngay khi Quý Hàng lại ngẩng đầu đổ thêm nước súc miệng, từ tận đáy lòng Nhan Đình An liền có cảm giác chơi vơi tựa như rơi xuống vực sâu.
Anh thật muốn thử xem, bản thân rốt cuộc có thể giữ vững phong thái trầm tĩnh, ung dung không chút vội vã kia hay không.
Nụ cười trong nháy mắt bị thu hồi, không khí trong phòng khách cũng theo đó trầm xuống.
Cơ bắp toàn thân theo bản năng căng cứng, Quý Hàng đại khái vẫn có chút sợ sư huynh sẽ cho anh thêm một cái tát.
Nhưng không có, thanh âm nhẹ nhàng vang lên.
“Quật cái gì?”
“Sư huynh oan uổng em.”- Cơn đau làm lời thốt ra có chút khó khăn vẫn không hề giấu được sự uất ức vẫn đang hiện hữu.
Nhan Đình An nhìn người trước mặt thật lâu, rốt cuộc từ đáy mắt dần hiện lên ý cười như không cười.
“Cạch!”
Kéo ra ngăn kéo ném giấy viết vào trong, tay chỉ thẳng về hướng thư phòng.
“Đi lấy roi mây.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...