Không biết có phải cơn gió lạnh bất chợt quét ngang làm nét mặt được gọi là “Tỉnh bơ” mà Quý Hàng đang tận lực xây nên bỗng chốc tan tành.
Anh hiển nhiên không có sự phòng bị đối với câu trả lời rất thẳng thừng kia của em trai, nụ cười trở nên cứng ngắc, đôi mày nhíu chặt lại.
“Lễ phép ở đâu? Gọi là cậu.”
Đợi nửa ngày không có câu đáp lời, Quý Hàng hướng mắt nhìn thẳng, sắc mặt không vui không hề che giấu, ánh đèn mờ ảo lại vừa đúng lúc chiếu thẳng vào bộ mặt có mấy phần bất đắc dĩ, giống như đang oán trách anh đang che giấu bí mật tày trời mà không chịu nói cho nó biết.
Vẫn còn con nít.
Quý Hàng khẽ lắc đầu, chậm lại động tác… Hình như đang dùng rất lớn khí lực mở ra phần ký ức từ rất xa xưa.
“Em còn chưa biết về thân thế của anh Đình An đi.”
Nhan Đình An là một cô nhi, lúc năm tuổi được Trần Tích “chọn” từ Cô nhi viện mang về.
Tiêu chuẩn lựa chọn của Trần Tích rất đơn giản là phải thông minh, một lần rồi lại một lần mang đứa trẻ về nhà quan sát một thời gian rồi đem trả lại, cuối cùng “chọn” được Nhan Đình An.
Sau đó, chính là mười năm ngày ngày vùi đầu vào học tập.
Nhan Đình An xác thật có thiên tư hơn người, còn là dựa vào đau đớn khích lệ nếu không không thể trở thành người trẻ tuổi nhất lịch sử gia nhập vào Trường đại học B khi chỉ vừa mười hai tuổi.
“Cậu yêu cầu rất cao, chương trình học tại trường y khoa vốn đã rất nặng vẫn yêu cầu sư huynh phải cùng xuống phòng khám, vào phòng phẫu thuật, phòng thí nghiệm,… Bất kể thành tích ở trường học không đạt yêu cầu hoặc sáng sớm kiểm tra phòng ra câu hỏi đối đáp không trọn vẹn, không cho phép bất kỳ mượn cớ hoặc cho cơ hội giải thích, vĩnh viễn là trách đánh không chút thương tiếc.
Mở ra chốt khóa tinh xảo, vật trong hộp gỗ phơi bày trước mắt An Ký Viễn, đó là một cây roi mây dài màu đen, nhìn không ra chất liệu, nhưng từ mặt ngoài hoa văn cùng độ bóng đều cảm nhận được rất dẻo dai.
“Cây roi mây giống thế này, trong một năm đánh gãy hết mấy cây.”
An Ký Viễn cảm thấy hơi ngột ngạt, hình ảnh nụ cười ấm áp, hiền hòa của anh Đình An bỗng nhiên cảm thấy rất xa xăm.
Cậu rất khó tưởng tượng một người bụng đầy học thức lại khiêm tốn, ấm áp, có chút hài hước, đại đa số thời điểm đều giống như người anh lớn hiền hòa nhất trên thế giới này lại bị sự đối đãi nghiêm khắc bất cận nhân tình đến vậy.
” Nhưng…”- An Ký Viễn vẫn có chút khó tin nhìn anh vẫn đang vùi đầu cẩn thận lau chùi.
“Anh Đình An sẽ không phản kháng sao?”
Quý Hàng cười như không cười, lựa lời hồi đáp rất nghiêm túc.
“Đại đa số thời điểm không có.”
Trừ năng lực, thiên tư, chăm chỉ, Trần Tích yêu cầu còn có phục tùng.
Từ chọn trường học, chuyên ngành, chọn giờ học, thậm chí là đề tài luận văn, bài báo đăng lên tạp chí có hệ số ảnh hưởng đạt ngưỡng bao nhiêu mới không cần bị phạt đều do Trần Tích khống chế trong tầm tay.
Làm được không? Nhan Đình An thật sự làm được, còn là nhất nhất phục tùng.
Dù anh cũng giống như người bình thường có khát vọng của chính mình nhưng Trần Tích nhàn nhạt nói một câu, một cái ánh mắt liền đem tất cả khát vọng hèn mọn kia phá nát tan tành.
Uất ức sao?
Quý Hàng dĩ nhiên thay sư huynh cảm thấy uất ức, nhưng tâm tư của sư huynh lại… rất khó bị nhìn thấu.
Vốn cho rằng ký ức xa xôi sẽ mơ hồ nhưng một chút bất ngờ không kịp phòng bị kia làm mọi chuyện hiện hữu rõ ràng trước mắt.
———–
“Quý Hàng, em cứ mãi giữ nét mặt này, sư huynh phải mang em đến khoa xương khớp kiểm tra thử, cười một cái nào”
“Cũng không phải em bị đánh, đen mặt như thế làm gì, vừa từ mỏ than trở về sao?”
“Sư huynh thấy đừng gọi Quý Hàng nữa, dứt khoát đổi tên thành “quỷ thù dai” đi, chuyện tháng trước còn lấy ra nói… Nợ cũ mãi không quên, sau này có người yêu cũng đừng có như thế.”
Bị đánh, bị phạt như cơm bữa, cho dù bị oan uổng vẫn trêu đùa, chọc cười Quý Hàng, bộ dáng không hề đếm xỉa đến tình trạng của bản thân, rất nhiều lần Quý Hàng hoài nghi đến tức giận đó có phải là sự thật, đến mình là người đứng xem đều cảm thấy uất ức ngập trời nhưng ở sư huynh nơi đó, tất cả đều như không đủ trọng lượng.
An Ký Viễn nhíu mi nhìn dáng vẻ ngưng trọng của anh làm chút phỏng đoán.
“Vậy, còn có một phần nhỏ?”
Quý Hàng cười trừ nói: “Phần nhỏ kia…”
Từ nhỏ đến lớn, chỉ có chuyện liên quan đến Quý Hàng mới làm Nhan Đình An ngỗ nghịch đối kháng với Trần Tích.
Nhớ về chuyện xưa là ý niệm Trần Tích không cho phép, nhưng mà… Quý Hàng hơi híp mắt, mãnh liệt nhớ lại
Lúc đó, nét mặt Nhan Đình An thoáng chút run sợ nhìn gương mặt Quý Hàng đầy vết bầm tím, rách da rướm máu.
“Bị đánh?”
“Sư huynh!”- Quý Hàng không dám ngẩng đầu, không biết có phải do trời đông giá rét, mà giọng run run.
“Không nên đi, cậu sẽ đánh anh đó.”
Sư huynh lặng yên không nói tiếng nào, hơi cúi người dùng bàn tay trắng noãn, ấm áp lau đi vết dơ xen lẫn chút máu trên mặt, ôm thân thể gầy yếu vào lồng ngực, ngón tay dịu dàng miết nhẹ vành mắt, dịu giọng dỗ dành:
“Ngoan, Tiểu Hàng nói cho sư huynh nghe là ai đánh?”
Sư huynh khi tức giận sẽ gọi thẳng ba tiếng An Ký Hàng, khi chọc cười sẽ gọi những biệt danh này nọ, thỉnh thoảng lại dỗ dành gọi một tiếng Tiểu Hàng.
Sư huynh đã dạy: “Vật dĩ thiện tiểu nhi bất vi, vật dĩ ác tiểu nhi vi chi” (Chớ nên nghĩ việc thiện nhỏ mà không làm, chớ xem thường việc ác nhỏ mà phạm vào), cũng từng nói về: “Dương hữu quỵ nhũ chi ân, nha hữu phản bộ chi nghĩa” (Dê con cảm ân quỳ xuống mỗi khi bú mẹ, quạ con tình nghĩa mớm mồi về mẹ cha).
Sư huynh giúp Quý Hàng đánh nhau, viết thay kiểm điểm, thiệt tình đối đãi như em trai ruột thịt, dùng hết tinh lực thắp sáng trong cuộc đời hèn mọn của Quý Hàng một ngọn đèn Khải Minh, khơi dậy sự nhiệt tình và ấm áp.
Sư huynh nói: “Làm người, làm việc tuyệt không thể để mất gốc.”
Sư huynh cũng nói: “Em là anh, là con trai trưởng, máu mủ ruột thịt không thể đem làm tiền đặt cuộc.”
Dù cho hành động này vi phạm tư tưởng ban đầu của Trần Tích, sẽ mang đến nỗi đau da thịt cho Nhan Đình An nhưng anh vẫn kiên quyết làm, đem toàn bộ ánh sáng soi rọi, đứng phía sau lưng che chở, dẫn dắt từng bước, dần đánh tan đi sự tự ti, sự phòng bị cùng oán hận, giúp Quý Hàng xây dựng nên một nhân sinh quan theo chiều hướng tích cực hơn.
————————.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...