Phòng họp khoa Ngoại thần kinh vang vang thanh âm đầy tiết tấu của Cố Bình Sinh.
Với độ tuổi đã ngoài năm mươi được xem như rất khẳng khái, sôi sục mười phần tinh thần.
Nhưng nói sao cũng lớn tuổi rồi, có lòng nhưng không đủ lực, không nhớ hết được mọi chi tiết, cứ ngẩng mặt nói được nửa câu lại phải nhìn vào văn bản cầm trên tay nói tiếp mười câu.
Cố Bình Sinh đẩy gọng kính, cúi đầu nheo mắt nhìn văn bản, lúc ngẩng đầu liền tháo kính xuống, quét mắt nhìn bao quát phòng họp, lên giọng hỏi:
“Những chính sách đổi mới này có ai có ý kiến gì không?”
Bên dưới phòng họp, những cái đầu đang mơ màng ngủ chợt ngẩng lên, ánh mắt ngây thơ nhìn nhau đầy ẩn ý:
“Ý kiến gì? Dù có ý kiến cũng sẽ không hỏi ngài a.”
Cố Bình Sinh hài lòng nói: “Tốt, vậy chúng ta tiếp tục nói đến…”
“Haha…”- Tiếng cười trong trẻo phát ra từ một nữ bác sĩ, tiếp theo là hàng loạt tiếng cười rộ lên như đã kiềm chế rất lâu.
Cố Bình Sinh ngừng lại, tháo kính, ngẩng đầu liền phát hiện những người vừa cười kia nháy mắt đã giấu đi điện thoại của mình.
Rầm!
Cố Bình Sinh vỗ tay mạnh xuống mặt bàn.
Nhưng nguyên nhân chân chính khiến đồng loạt các y, bác sĩ đang dự họp thu liễm lại nụ cười, cúi gằm mặt xuống không phải tiếng vỗ bàn mạnh bạo vừa rồi của Cố Bình Sinh mà là cái nhíu mày của người đang ngồi bên tay trái ông- Quý Hàng.
Một sự biến hóa biểu tình vô cùng nhỏ nhoi nhưng làm cho không khí phòng họp trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều.
Cố Bình Sinh đứng lên, bước đến người đứng gần chỗ mình nhất, hơi khom người mỉm cười hỏi:
“Đang xem cái gì rất thú vị sao? Chia sẻ một chút.”
Người này chẳng phải loại tuổi trẻ vừa gặp chuyện đã bị dọa sợ tái mặt gì đó, phản ứng đầu tiên là liếc nhìn Quý Hàng rồi hơi do dự nhìn người đứng phía đối diện đang không ngừng nháy mắt ám chỉ.
Cậu chưa kịp phản ứng, điện thoại đã bị Cố Bình Sinh đoạt mất.
Cố Bình Sinh dùng quyền lực tối thượng buộc đối phương mở khóa điện thoại, trên màn hình hiện lên những cuộc hội thoại.
Ông hừ lạnh một tiếng, trở về chỗ ngồi của mình, mang kiếng lên, chăm chú nhìn màn hình điện thoại.
Tay quẹt màn hình, đưa gần rồi lại đưa xa ra, cuối cùng rầm một tiếng, điện thoại bị quăng mạnh xuống xấp tài liệu dày cộm trên bàn, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm người vừa rồi đã nháy mắt với chủ nhân của chiếc điện thoại.
“Kiều Thạc! Cậu muốn tạo phản?”
Chàng trai bị điểm tên bật ghế đứng lên, giơ tay phải gãi đầu, mỉm cười lấy lòng nói:
“Cố Trưởng khoa, em chỉ đùa một chút, sẽ không có lần thứ hai, mọi người cũng vừa tỉnh ngủ mà…hihi.”
Cậu vừa mở miệng tựa như ánh mặt trời tỏa sáng vén lên những tầng mây mù, thần thái phấn chấn pha chút bồng bột của tuổi trẻ.
Là bác sĩ nội trú năm thứ ba nhưng Kiều Thạc so với rất nhiều tiền bối năm thứ tư đã bộc lộ tài năng vượt trội.
Kiều Thạc ngũ quan trong sáng, rất ưa cười, vừa nhìn đã cảm nhận được là người rất tốt tính.
Cậu có làn da trắng còn rất mịn màng như trứng gà lột.
Ánh mắt sáng ngời, chỉ có thân hình hơi gầy gò.
“Cậu…”- Cố Bình Sinh giơ lên điện thoại như muốn ném đi nhưng lập tức thu hồi, nở nụ cười tà ác, đem điện thoại đặt xuống trước mặt Quý Hàng, giọng điệu nghiêm túc:
“Tôi không quản được cậu nhưng sẽ có người khác để ý thay.”
Quý Hàng liếc mắt qua lập tức làm Kiều Thạc ngoan ngoãn thu liễm thái độ đùa cợt, sau đó anh đi lên phía trước ngồi xuống, cầm điện thoại lên xem.
Một động tác này thôi cũng đủ để những người bên dưới hít một ngụm khí lạnh.
Đó là bàn tay linh hoạt của bác sĩ ngoại khoa nổi tiếng nhất nước, những ngón tay nhỏ nhắn thon dài luôn thu hút ánh nhìn của mọi người.
Nếu không phải bầu không khí lúc này không thích hợp, các nữ bác sĩ, y tá đều sớm cầm khăn giấy chuẩn bị lau nước miếng.
Trên màn hình điện thoại là tấm hình đã chọc giận Cố Bình Sinh.
Đó là hình chụp dáng vẻ ông đang cúi đầu đọc văn bản, bởi vì cúi đầu quá thấp, vừa đủ hiện lên một mảng đầu trống trải, còn bị Kiều Thạc vẽ vòng tròn đánh dấu rất chói mắt.
Là Trưởng khoa Ngoại thần kinh danh giá, có luận chứng khoa học rõ ràng: “Hói đầu là do các tế bào bạch cầu tấn công các tế bào trong nang lông khiến chúng bị co rút lại đồng thời làm chậm quá trình mọc tóc, …”, thật không nghĩ lại thành trò vui đùa của lũ học trò quỷ quyệt.
Quý Hàng nhìn tấm hình, sắc mặt trầm xuống.
Kiều Thạc đã lập một nhóm chat nhỏ của các bác sĩ nội trú, phía dưới tấm hình chính là dòng bình luận của Kiều Thạc.
“Giải phẫu mổ não thế nên có một làn da đầu rất tiêu chuẩn.”
Quý Hàng ngũ quan rất đẹp, mặc dù đặc điểm thường thấy của bác sĩ ngoại khoa là gầy gò nhưng Quý Hàng không hề có đường nét góc cạnh sắc lẻm như trong tiểu thuyết mà nhìn rất ôn hòa, ưa mắt.
Bất quá, bác sĩ luôn có hai mặt tính cách, đại khái cách nhau một chiếc áo blouse trắng.
Một khi Quý Hàng thật sự trầm mặc, khí thế mạnh mẽ, thần sắc không giận tự uy đủ để đối phương phải run rẩy.
Cho dù là ai, bị cặp mắt đầy sắc bén kia nhìn chằm chằm cũng sẽ tự nhiên đối với anh Quý Hàng sinh ra lòng kính sợ.
Giống như thời khắc này, Kiều Thạc bị ánh mắt kia làm da đầu run lên, nhịp tim lộn mèo từ 540 nhảy lên tận 720.
Kiều Thạc luôn biết nhìn sắc mặt để hành động, lập tức lui về sau một bước dài, cúi gập người 90 độ đối với Cố Bình Sinh, giọng điệu không còn đùa cợt như vừa rồi.
“Cố Trưởng khoa, em sai rồi, không nên lấy ngài làm trò đùa, cũng không nên không chuyên tâm vào cuộc họp.
Trưởng khoa là đại nhân không chấp tiểu nhân, xin vui lòng bỏ qua.”
Quý Hàng nhìn cậu nâng thẳng thân người, điện thoại ném lên trên bàn, đôi môi mấp máy nhưng gần không có bất kỳ độ cong nào.
“Xong rồi?”
Kiều Thạc lúng túng cười nhẹ, cả một đám người nhất thời đều vô cùng khâm phục.
Ở trước Quý Hàng đang giận đen mặt còn có thể cười, phỏng đoán chỉ có một mình Kiều Thạc làm được, sẽ không bao giờ có người thứ hai.
“Tấm hình… một lát sau em sẽ mượn điện thoại của mọi người xóa đi.”
Quý Hàng nhìn lướt qua phòng họp, thanh âm không lớn:
“Muốn cậu ta giúp mọi người xóa?”
“Không, không cần.”
Một nhóm bác sĩ nội trú lập tức cầm điện thoại lên, cúi đầu xóa ảnh.
Khoa Ngoại thần kinh là khoa lớn nhất của Bệnh viện đại học y dược B, lại liên tục mấy năm được đánh giá chất lượng xếp thứ nhất trong hệ thống khoa Ngoại thần kinh của cả nước.
Trong khoa Ngoại thần kinh, với Trưởng khoa Cố Bình Sinh có thể đối phó qua loa lấy lệ, Phó khoa có ba người phụ trách ba tổ nhỏ A,B,C, chỉ có duy nhất Phó khoa phụ trách tổ A- Quý Hàng là người mà từ y tá, bác sĩ nội trú, bác sĩ chủ trị hay ngay cả hai Phó khoa cùng cấp đều phải kiêng kỵ đến tám chín phần.
①
Làm sao có thể tin tưởng để một người chỉ mới 28 tuổi lên làm Phó khoa? Nhưng tại phòng khách bệnh viện treo hàng loạt bằng khen, giải thưởng đã đủ phá vỡ tất cả nghi ngờ.
15 tuổi đã thi đậu vào khoa Y Đại học B, thành tích toàn A khi thực tập; 20 tuổi lấy bằng hành nghề bác sĩ, chỉ sau 8 năm đã đạt danh hiệu Phó giáo sư kiêm giữ chức Phó khoa ②, phía sau còn là hàng loạt luận án, đề tài nghiên cứu cấp quốc gia, quốc tế.
Mấy năm gần đây, số người muốn “ôm bắp đùi” Quý Hàng, mang con cái nhà mình đến làm học trò dưới gối anh đếm không xuể nhưng chỉ có duy nhất cậu trai trẻ trước mắt này là học trò danh chánh ngôn thuận của anh.
Quý Hàng tiện tay chỉ vào Kiều Thạc ra lệnh:
“Đứng phía sau đi!”
———————————–.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...