CHƯƠNG 27: CƯỜNG HÔN
Những ngày kế tiếp, Bồ Đào thật không hiểu tại sao mình có thể nhẫn nại đến như vậy.
Con người ta, thường thường hễ đến lúc quan trọng thì lại cố tình do dự không quyết định được.
Bồ Đào chính là loại người như vậy.
Không kể đến Mộ Dung Thân Phi, mà ngay cả Đại hội võ lâm sắp diễn ra vào ba tháng sau, Bồ Đào cũng không để trong lòng.
Hiện tại nàng chỉ một lòng một dạ muốn câu dẫn sư phụ, tìm biện pháp tiếp cận hắn.
Tóm lại……Thiếu nữ đến thời kỳ rung động tư xuân thực là khủng bố.
Từ ngày bắt đầu xem hình họa trong Xuân Cung đồ, nàng không hề luyện nội công nữa, chỉ giả bộ làm ra điệu bộ mà thôi. Khổ bà bà căn bản không thể phân biệt được đâu là ngưng thần tĩnh tọa, đâu là dồn hết tâm tư nghĩ đến cái vật ác liệt trong bí tịch đó.
Hơn nữa, còn phải nặn óc nghĩ cách hành động.
Ngày thứ nhất, nàng nghĩ ra được một kế hoạch vô cùng tuyệt diệu.
Nàng bắt Khổ bà bà bắt cho nàng một con sâu, màu đen, lông rậm, vặn vẹo.
Bỏ vào một cái bình nhỏ, sau đó Bồ Đào kinh hãi run sợ giấu trên người.
Rồi sau đó chạy như điên đi tìm sư phụ.
Nhưng ngày hôm đó thật rất nóng.
Mỗi một trận gió thổi đến đều lùa toàn hơi nóng ngột ngạt.
Chỗ sân thường xuyên dùng để luyện võ bị ánh mặt trời chiếu thẳng xuống, chói chang đến nỗi làm người ta không thể mở mắt ra nhìn bình thường được.
Thượng Quan Khâm đang trốn trong bóng râm dưới gốc cây, hai tay nhanh nhẹn thay phiên nhau phe phẩy cây quạt. Bồ Đào rón rén đến phía sau, lén đem cái bình nhỏ đổ con sâu ra trên mặt đất.
Sau đó kéo sư phụ đứng lên, muốn luyện kiếm.
Thượng Quan Khâm nhíu mày, kỳ thật hắn rất sợ nóng, thời tiết nóng nực như vầy, hắn phi thường không muốn nhúc nhích, cả ngày kiếm chỗ mát mẻ ngồi xuống không cử động, như một khúc gỗ vậy.
Nhưng đi mới được vài bước liền gặp một con sâu lông ”cố ý bò ra giữa đường”.
Bồ Đào “Nha a a!” thét lên chói tai, sau đó thuận thế nhào vào lòng sư phụ, hai tay ôm chặt lấy hông hắn, chuẩn bị giở trò.
Thượng Quan Khâm chỉ ngừng lại một chút, sau đó nhanh chóng đẩy Bồ Đào ra, nhíu mày nói “Đừng dán sát người như vậy, nóng lắm!”
Bồ Đào nhất thời ngây ngốc, mặt mày đỏ bừng lên như bị hỏa thiêu……
Sau đó trơ mắt nhìn Thượng Quan Khâm khép quạt lại, thuần thục nhặt lên một khúc cây phía sau, hai ngón tay thon dài vân vê, bắn ra một phát.
Ba! Đâm xuyên qua con sâu nát bét! Rơi trên mặt đất!
Trong nháy mắt Bồ Đào rùng mình, hai mắt đỏ ngầu, hai chân run rẩy.
Thượng Quan Khâm dùng sức mở cây quạt ra phe phẩy, sau đó lẩm bẩm nói “Trời nóng quá, không muốn luyện thì nghỉ ngơi một chút đi, ta đi tìm một chén đá bào……”
Sau đó kéo sợi dây cột tóc bằng tơ óng ánh bạc bỏ đi.
Bồ Đào run rẩy, rút con sâu trên mặt đất ra, chạy đến bãi đất trống gần mao xí, chôn nó chung với quyển Xuân Cung đồ.
Kể từ khi Xuân Cung đồ hương tiêu ngọc vẫn, nơi bãi đất trống này trở thành phần mộ chôn tất cả những vật vô tội bị hy sinh trong quá trình Bồ Đào theo đuổi Thượng Quan Khâm.
Ngày thứ nhất thất bại.
Tháng này còn hai mươi chín ngày nữa.
Trong lòng Bồ Đào nhớ kỹ, muốn câu dẫn sư phụ tuyệt đối không thể chọn ngày nóng nực.
Ngày hôm sau, là một buổi tối mát mẻ khó thấy.
Bồ Đào mang rượu trong phòng bếp ra, bày sẵn trên chiếc bàn nhỏ, đợi Thượng Quan Khẩm xử lý sự vụ trong trang trở về.
Thượng Quan Khâm vừa về đến, Bồ Đào mẫn cảm lập tức theo dõi sắc mặt hắn.
“Sư phụ, quạt của ngươi nè.”
“Thay đổi chỗ ngồi đi, ở đây mát hơn.” Thượng Quan Khâm thuận thế đến phía trước cái bàn nhỏ, ngồi đối diện với Bồ Đào trên chiếu.
“Sao vậy? Muốn uống rượu à? Nói chứ, ngươi còn chưa có trưởng thành hẳn đó nha.”
“Nếu trưởng thành thì sao? Làm gì cũng không cần phải hỏi à?”
“Ừ. Phải a.”
Ngón trỏ của Thượng Quan Khâm động đậy, bởi vì rượu ướp đá lạnh rịn hơi nước ra ngoài, đối với người sợ nóng mà nói, là dụ hoặc trí mạng.
Vì thế Thượng Quan Khâm do dự một chút, rốt cục cũng bưng chén lên, hớp một ngụm nhỏ, trên mặt lập tức lộ ra vẻ thập phần thích ý, Bồ Đào nhìn như si như dại.
“Thêm một ly nữa, Bồ Đào biết sư phụ rất ghét nóng nực a.”
Không phải người ta thường nói…… uống rượu vào thì loạn tính hay sao……
Bồ Đào mong chờ ác liệt.
Chưa bao giờ thấy sư phụ uống rượu quá ba chén, đoán có lẽ tửu lượng hắn thấp, đợi hắn say rồi, không phải là……nàng muốn làm gì thì làm hay sao a!
Bồ Đào thu hồi ánh mắt, cúi đầu rót một ly thật đầy cho Thượng Quan Khâm.
Tốt lắm, chén thứ ba……
“Ngươi có biết không……Lúc trời nóng……còn có chút……”
Thượng Quan Khâm vứt cây quạt xuống đất một cái bịch, hai tay cầm chén rượu ướp đá lạnh, hy vọng giải nhiệt phần nào.
“Lúc ta nóng lên, liền cảm thấy được bản thân mình……đầu óc không được tỉnh táo cho lắm.”
“Vậy càng tốt!” Bồ Đào kích động nói.
“Càng tốt cái gì?” Đôi mắt Thượng Quan Khâm mang ý cười quét tới, khuôn mặt hồng lên, Bồ Đào cả kinh, ánh mắt kia, rõ ràng vẫn vô cùng tỉnh táo a!
Đến đêm, Bồ Đào trừng mắt bịt mũi rót rượu vào chén tiếp, không nói gì.
Xem ra tối nay lại thất bại.
Bởi vì đã ba bầu rượu rồi mà Thượng Quan Khâm còn thực tỉnh táo nói “Rót thêm một ly nữa.”
Rốt cục Bồ Đào giận, nàng cười nói “Sư phụ, uống cho lắm rồi đêm nay tha hồ mà đi, trời nóng như vầy hương vị trong mao phòng không được tốt lắm đâu.”
Trong nhất thời sắc mặt Thượng Quan Khâm đen lại, nói “Đừng…… Đừng nói nữa, ta không uống nữa là được rồi……”
Ngày thứ ba, Bồ Đào đem bình rượu không đến chôn dưới bãi đất trống thần bí kia.
Chấp tay hành lễ, bái thiên địa “Ông trời a, nhất định phải phù hộ ta chiếm được sư phụ a!”
Cuối cùng còn nhịn không được vô cùng đáng thương thêm vào một câu “Ông trời a, ngươi đừng chơi ta nữa a.”
“Ngươi nói ngươi muốn hỏi ta theo đuổi Mộ Dung Hoa như thế nào à?”
Lưu Thủy nhè miếng bánh mỳ trong miệng ra bát, ngẩn người ra nửa ngày rồi nói “Tiểu thiếu gia, ngươi thích hài tử nhà ai vậy?”
“Không phải.” Bồ Đào nhanh chóng hoa hoa tay ra dấu nói “Chỉ hỏi chơi thôi.”
“Aiz! Thẹn thùng gì!” Lưu Thủy chụp lên vai Bồ Đào một cái, Bồ Đào lảo đảo cả người, Lưu Thủy vội vàng thu thế, ra vẻ thục nữ “Gia chủ chỉ nói không cho ngươi cưới, chứ chưa có nói không cho ngươi câu dẫn nữ hài tử.”
Bồ Đào chột dạ nhìn chung quanh, không thấy bóng dáng của Thượng Quan Khâm, mới khẽ gật đầu, hoa hoa tay làm dấu nói “Ta cũng đã sắp trưởng thành rồi, gần đây……cảm thấy…… có chút tịch mịch.”
“Ừ, ừ, lần trước ngươi tịch thu sách của ta, ta đã mơ hồ cảm thấy……”
“Nói vào chuyện chính đi.” Bồ Đào đỏ mặt.
“Đó là……” Lưu Thủy hạ bánh mỳ xuống, đẩy bàn cơm ra kích động nói “Phải dụ nàng ra chỗ nào đó chỉ có một mình ngươi với nàng.”
“Thì hai ta cũng thường xuyên ở riêng một chỗ a.” Bồ Đào hoa hoa tay lên làm dấu nói.
“Sau đó xuất kỳ bất ý ôm đối phương.”
“Bị đẩy ra, hắn nói nóng.” Bồ Đào uể oải hoa tay lên giải thích.
“Ngươi ngốc quá! Đó là vì nàng thẹn thùng!” Lưu Thủy đứng bật dậy, kích động vung tay múa chân nói “Nàng khẳng định là đã động tình, nếu không sao lại cảm thấy nóng! Nếu nàng đã cảm thấy nóng, ngươi không được do dự, cần phải xông lên, đè nàng ra hôn!”
Bồ Đào khiếp sợ.
Chuyện này nàng buồn bực đã lâu, cuối cùng nàng ngây ngốc hoa tay lên ra dấu nói với Lưu Thủy “Trưởng lão, cách này ngươi đã thử qua chưa?”
“Tất nhiên là chưa……” Lưu Thủy nói tiếp “Cách này dành cho nam tử, sao có thể sử dụng trên người của Hoa nhà ta được……”
” …………”
Tối hôm nay, Bồ Đào và Thượng Quan Khâm mặc nguyên đồ ngủ chung với nhau.
Hai người nằm thật xa nhau, bởi vì Thượng Quan Khâm sợ nóng, ngay cả mền cũng không cần, trực tiếp mặc áo trắng đi ngủ, Bồ Đào nghiêng qua trở lại, vẫn suy tư về cách của Lưu Thủy, rốt cục nhịn không được, thật cẩn thận, từng chút từng chút một dịch người lại gần, móng vuốt sói nhẹ nhàng đặt lên hông của Thượng Quan Khâm.
“Chát!”
Tay muốn thũng xuống luôn.
Bàn tay Thượng Quan Khâm vô ý vả cái chát lên móng vuốt sói của Bồ Đào, Bồ Đào vuốt bàn tay sưng đỏ, đứng dậy, khóc không ra nước mắt.
“Đừng náo loạn……Nóng lắm……”
Thượng Quan Khâm hơi hơi tỉnh, mắt mơ mơ màng màng nói.
Lúc ấy cũng không biết tại sao, Bồ Đào lấy hết sức lực xông tới, chỉ thấy trước mắt tối sầm, lúc ý thức ra được thì nàng đã ập tới từ sau gáy Thượng Quan Khâm, áp môi mình lên môi hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...