CHƯƠNG 2: MẤT TRÍ NHỚ
Có lẽ vì là người luyện võ, kể từ khi có thể đi lại được, thương thế của Bồ Đào càng ngày càng mau bình phục.
Những ngày tháng phải ở trong phòng dưỡng thương, cả ngày nàng chỉ nằm trên giường miên man suy nghĩ, không thì ghé nhìn ra song cửa sổ quan sát tình hình bên ngoài.
Không có trở thành phi tử bị biếm vào lãnh cung của hoàng đế.
Không có trở thành tài tử phong lưu được chỉ phúc vi hôn.
Không có bốn bốn, năm năm, sáu sáu, bảy bảy……
Nơi này thậm chí cũng không phải là thời đại Đường, Tống, Nguyên, Minh, Thanh gì đó.
Lúc Bồ Đào tỉnh lại phát hiện mình đang nằm trên giường, còn đang lo lắng không biết chút nữa có bị người ta đem ột người xa lạ nào khác hay không…
Thật sự là nghĩ đến rất nhiều tình huống…
Trước kia xem tiểu thuyết xuyên không, không kềm chế được hay mơ mộng hão huyền, nhưng giờ bản thân mình gặp phải, Bồ Đào mới nhận ra rằng tiểu thuyết xuyên không chỉ vẽ vời thêu dệt….
Tóm lại, mỗi ngày Bồ Đào nhìn bàn tay bé nhỏ của mình, tự nói với bản thân, có lẽ như vậy là may mắn rồi, nàng có thể được sống lại thêm một lần nữa.
Khi Bồ Đào còn sống là một cô gái rất thích thời cổ đại.
Thích cổ trang, thích tiểu thuyết xuyên không, thích phong cảnh tình cảm thời cổ xưa như trong kịch, trong ti vi vậy.
Trong tiềm thức của nàng, nàng nghĩ có lẽ ở thời cổ đại không có điện kia, ít nhất không có những ”bằng hữu” đòi tuyệt giao với nàng chỉ vì những tranh đua ganh ghét xung quanh những đề toán rắc rối khô khan.
Không có việc vì mình không có tiền mà không được chuyển trường.
Không bị bắt buộc học những môn mình chán ghét.
Kỳ thật trước đây Bồ Đào thích hội họa.
Mẹ nàng thường nói, lúc nàng được ba tuổi, thường thích bò trên mặt đất vẽ bông hoa, cây quả.
Mãi đến kỳ thi trung học, vì nàng lén vẽ nên bị cha tịch thu tất cả những sách vở, bút mực liên quan đến hội họa, kể từ đó về sau nàng không hề chạm đến bút mực hội họa nữa.
Vì thế nàng điên cuồng dốc sức vào học tập, đạt điểm cao tốt nghiệp trung học, rồi đại học, sau đó nàng nghĩ, sau khi đi làm rồi nàng sẽ được tự do, một lần nữa có thể theo đuổi những chuyện mình thích làm.
Ngày nào còn chưa đi làm, nàng vẫn phải nhịn.
Không ngờ chưa kịp đợi đến lúc ấy, số phận lại trêu đùa nàng.
“Nhân sinh như ảo mộng, vì vậy phải biết sống hết mình…”
Đây là câu nói Bồ Đào thích nhất.
Kể từ ngày đó tâm tình Bồ Đào thật hưng phấn.
Chủ động phối hợp với mỹ thiếu niên sư phụ, tự mình động thủ thoát xiêm y.
Trong lòng tự nhủ, nếu có thể khỏe lại ra khỏi căn phòng này, nàng phải chơi đùa ngắm nghía các nơi cho thỏa lòng.
Thượng Quan Khâm cẩn thận xem thương thế cho Bồ Đào. Bồ Đào thật sự cảm thấy Thượng Quan Khâm đối xử với nàng như khuê nữ thân sinh của chính mình.
“Có bị đau khi đi lại không?” Hắn cẩn thận đích thân bôi thuốc cho nàng.
Bồ Đào lắc đầu.
“Có thể chạy được không?”
“Ừ” Cơ bản không còn đau nữa, đáng tiếc để lại một vết sẹo mờ, lại ở vị trí kia, làm Bồ Đào có chút buồn bực.
“Vậy nghỉ ngơi thêm một ngày nữa đi!”
Thượng Quan Khâm ở lại dùng cơm, bữa cơm này, thật sự mà nói, Bồ Đào có chút mê mẩn.
Không hổ là bảo bối đích truyền của Thượng Quan gia.
Trên bàn ăn tràn ngập sơn hào hải vị, màu sắc hương vị thật phong phú.
Đáng tiếc thân thể còn nhỏ nên dạ dày cũng nhỏ, Bồ Đào mỗi món chỉ ăn một chút đã no căng.
Bộ dáng Thượng Quan Khâm ăn cơm thật phong nhã, Bồ Đào ngồi bên cạnh mị mị mắt cười quan sát hắn.
Không biết tính cách của chủ nhân thân thể này lúc trước ra sao, tuy có cái cớ là mất trí, nhưng nàng cũng không dám tỏ vẻ không đàng hoàng.
Nhớ lại những vai nữ chính trong tiểu thuyết xuyên không, ở thời hiện đại là người bình thường, nhưng qua cổ đại….nghĩ đến đây nàng liền lạnh mình.
Thật muốn biết hài tử này tại sao lại lớn gan như vậy? Hay là tại lá gan của Bồ Đào nàng nhỏ?
Nàng ngoại trừ lõm bõm vài câu ngoại ngữ, là một học sinh ngoan ngoãn nếp nang, ngay cả cơm nàng cũng không biết nấu.
Đừng nói tới việc chế tạo tàu thuyền, nông trang gì đó.
Nàng chỉ là một sinh viên vô dụng mới ra trường, thất nghiệp, tìm không được việc làm, là một người vô cùng bình thường.
Cầm bút viết chữ không xong, hội họa không rõ, ngay cả xiêm y cũng không biết mặc.
Không phải nữ tử cổ đại đều được dưỡng dục ở thâm khuê, sau đó gả ột trượng phu xa lạ chưa từng gặp mặt rồi sống chung cả đời đến già hay sao?
Còn nàng thì sao?
May mắn nàng không phải như vậy.
Nàng là đích tôn kế thừa Thượng Quan, là người được tuyển chọn làm minh chủ võ lâm trong tương lai.
Cả đời này, có lẽ không được sống an nhàn như nữ nhi khuê phòng.
Nàng nằm trên giường tự hỏi, lăn qua lộn lại ngủ không được.
Nàng hưng phấn.
Nàng buồn rầu.
Làm sao bây giờ?
Cái gì là Bích Huyết kiếm pháp, cái gì là Ngưng Vũ thần công?
Nàng không biết a!!
Làm sao nàng luyện tập!!?
Ngưng khí đan điền là cái gì……
Đan điền ở đâu……………………
…………………………………
Ù ù cạc cạc một lúc rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay, thôi kệ, có câu thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.
Nhưng qua ngày hôm sau, nàng liền hối hận vì câu nói này.
Nói đến mới nói, chiều cao của nàng chỉ bằng một nửa Khổ bà bà, đứng còn chưa đến vai của Thượng Quan Khâm.
Nàng tìm một góc trong phòng, giống như ở kiếp trước, tự mình khắc lên vách tường một vạch, vạch càng ngày càng cao lên chứng tỏ nàng cũng càng ngày càng cao hơn.
“Ngươi ngay cả ngưng khí cũng làm không được?”
Vẻ mặt Thượng Quan Khâm đầy lo âu “Tại sao lại như vậy?”
“Ta quên……” Tiểu Bồ Đào cắn môi, cúi đầu xuống.
Thượng Quan Khâm có chút đả kích, sau điểm tâm liền đến sân luyện võ, nói trắng ra là một bãi đất trống trong hoa viên, Thượng Quan Khâm khó tin kéo cổ tay của Tiểu Bồ Đào qua, tinh tế sờ soạng.
“Nội công vẫn còn nguyên vẹn, ngươi còn nhớ rõ kiếm pháp hay không?”
Nàng lơ đãng lắc đầu.
“Aizz……Chuyện này biết làm sao đây, qua mấy ngày nữa là rằm, gia chủ sẽ cử hành Nguyệt yến……”
“Nguyệt yến?”
“Đó chính là yến tiệc mỗi tháng được tổ chức một lần, cuối yến tiệc là lúc ngươi và Tuyết nhi phải luận võ, chính là để kiểm nghiệm xem công phu của ngươi tiến bộ như thế nào……”
“Vậy làm sao bây giờ?”
Bồ Đào từng hỏi Khổ bà bà trước đây nàng như thế nào.
Khổ bà bà cười nói “Là một hài tử rất quật cường, nhưng tâm tính cũng như những hài tử bình thường khác.”
“Đừng gấp, chúng ta luyện lại một lần nữa……Nội lực của ngươi vẫn còn, có thể do phản phệ, lại bị thương, nhất thời quên chiêu thức.”
Không cần mào đầu mà trực tiếp vào thẳng vấn đề, Thượng Quan Khâm tự mình múa một lượt bộ kiếm pháp, như hoa rơi lá rụng, đẹp nói không nên lời, Bồ Đào nhìn không chớp mắt, mãi đến khi Thượng Quan Khâm thu kiếm lại hỏi, nàng vẫn còn trợn tròn mắt.
“Nhớ kỹ chưa?”
Thượng Quan Khâm quả thật là người rất ôn hòa, cũng không vì vậy mà nổi giận.
“Ta múa chậm lại, Tiểu Bồ Đào ngươi xem kỹ một lần nữa.”
“Ừ!”
Thượng Quan Khâm rút kiếm ra múa, Bồ Đào nhặt một cành liễu dưới đất lên, mô phỏng múa theo Thượng Quan Khâm.
Gió thổi nhè nhẹ thật là thoải mái.
Cành liễu lung lay, mọi người đi qua đều có thể thấy một thân ảnh nho nhỏ cầm cành liễu múa kiếm theo bộ dáng phong lưu tuấn mỹ của Phó gia chủ. Như một bức họa…
———————————————————————-
Người ta nói, nữ nhi vô tài tức hữu đức.
Bồ Đào vô tài…có lẽ là có phúc đức nha……
——————————————————————-
Một ngày trôi qua, rốt cuộc cũng có chút tiến bộ.
Bồ Đào thật sự rất kiên nhẫn, chậm rãi tập luyện, ban đầu tay chân không thể khống chế theo suy nghĩ, sau đã bắt đầu huơ kiếm có hình dạng hẳn hoi.
Đến một lúc, bộ kiếm pháp đã bắt đầu hình thành, khiến Bồ Đào kích động không thể kềm chế nổi.
Đây cũng không phải hoa tay múa chân như khóa thể dục giữa giờ.
Trong phim ảnh chiếu trên tivi, người ta có thể dùng Thái Cực Quyền để giết người, nhưng trong khóa thể dục giữa giờ, Thái Cực quyền chính là xoay tròn phía tây một cái, chính giữa hai cái, bên tả một cái, hữu một cái, tả một cái, hữu một cái……’.
Thượng Quan Khâm thật cao hứng, buổi tối chuẩn bị một bàn tiệc thịnh soạn.
Một bàn thức ăn, Thượng Quan Khâm ngồi bên cạnh Bồ Đào, thỉnh thoảng gắp thức ăn cho nàng.
”Ăn cái này đi, rất bổ dưỡng, thân hình ngươi nhỏ gầy, múa kiếm pháp không có khí phách.”
“Sư phụ……”
“Chuyện gì?”
Ta thật muốn gọi ngươi là phụ thân…… Bồ Đào tà ác nghĩ thầm……
“Ờ, ăn nhiều một chút.”
Bồ Đào cực lực biểu hiện như một hài tử năm tuổi.
“Ngày mai ngủ thêm một chút, sau đó lại luyện kiếm, Tuyết nhi vốn ban đầu luyện chưởng, sau gia chủ sợ nàng bị thương nên cho nàng luyện tập thương pháp. Nhưng vì nàng còn nhỏ nên thương cũng ngắn hơn, ngươi hẳn là có ưu thế hơn.”
Thượng Quan Tuyết, chính là nữ nhân thân sinh của dưỡng phụ mà nàng chưa từng gặp qua?
Nghe nói nhỏ hơn so với nàng, chắc là giống như La Lị.
Kiếp trước Bồ Đào ghét nhất là La Lị.
Không lễ phép, được nuông chìu quá đâm ra hư hỏng. Chính là đặc điểm của La Lị.
Trước kia nàng chịu đựng không ít, giờ xuyên không rồi cũng không trốn thoát được một tính cách như La Lị sao… “Đi đâu đó? Mang ta đi cùng!…… Ngươi mang theo bao nhiêu hành lý? Khiêng giùm ta….. Ta mười ba tuổi, ngươi bao nhiêu?…… Ngươi hai mươi rồi à? Ngươi lớn hơn ta nhiều tuổi như vậy, sao không biết nhường nhịn ta?!……”
Bồ Đào nhớ lại, bất giác nhíu mày.
“Sao vậy? Không hợp khẩu vị à?”
Thượng Quan Khâm tha thiết nhìn đầy vẻ quan tâm, Tiểu Bồ Đào chỉ lắc lắc đầu, vùi đầu vào ăn cơm.
Trước lúc ngủ, Thượng Quan Khâm sờ sờ lên mái tóc của Tiểu Bồ Đào rồi mới rời đi. Thật ra sau này Bồ Đào mới phát hiện ra phòng của Thượng Quan Khâm sát vách phòng của nàng.
“Sư phụ thật thương ta……”
Bồ Đào lẩm bẩm nói với Khổ bà bà.
“Còn không phải vậy? Toàn trang viện này ai cũng biết, phó gia chủ yêu thương ngươi như nữ nhi ruột của chính mình. Tuy di nguyện của lão gia chủ là dạy ngươi tu luyện võ nghệ thành tài, nhưng phó gia chủ thật sự rất thương ngươi a, Khổ bà bà ta nhìn thấy cũng thật cao hứng.”
“Lão gia chủ?”
“Phải a. Năm ngoái lão gia chủ nhắm mắt xuôi tay, mới đem trách nhiệm gia chủ đặt trên vai thiếu gia…..phó gia chủ cũng là do lão gia đề bạt lúc gần qua đời. Về phần ngươi Tiểu Bồ Đào a, ngươi là hài tử được lão gia chủ mang về từ bên ngoài vào năm đó, lão gia chủ nói tuy ngươi là cô nhi, nhưng cốt cách thanh kỳ, là một kỳ tài để luyện võ……”
Khổ bà bà mở miệng ra nói, liền huyên thuyên không ngừng “Đáng tiếc gia chủ và phó gia chủ không hòa thuận…… nếu không…… Gia chủ cũng sẽ không lạnh lùng với Tiểu Bồ Đào của chúng ta như vậy……”
Bồ Đào cả kinh, mẫn cảm nắm bắt trọng điểm “Bọn họ không hòa thuận sao?”
“Aizz……cũng đều là vì phu nhân cả, ngươi không biết, phu nhân của gia chủ lúc sinh tiền vốn là thanh mai trúc mã với phó gia chủ……”
À……câu chuyện tiếp theo Bồ Đào cũng có thể tự đoán tiếp.
Nhất định là thanh mai trúc mã của Thượng Quan Khâm bị Thượng Quan Thanh Khuê chiếm đoạt làm phu nhân. Thượng Quan Khâm lại tuấn mỹ như vậy, đôi chân lại dài, lại trẻ tuổi, dải buộc tóc phất phơ tung bay trong gió….
Mơ mơ màng màng không để ý nghe Khổ bà bà thao thao bất tuyệt, chỉ nghe bà ta cuối cùng nói “Tuyết nhi là con ruột của Thượng Quan gia chủ, là kết tinh của nữ nhân mà hắn yêu nhất còn lưu lại trên thế gian này, nhưng sau khi phu nhân qua đời, hai người này liền hoàn toàn công khai bất hòa với nhau……”
Bồ Đào lâm vào trầm tư, hai người bọn họ không hòa thuận, sư phụ yêu thương ta, dưỡng phụ yêu thương khuê nữ thân sinh của chính mình. Vậy ta đây cùng La Lị – Tuyết nhi kia, chẳng phải trở thành vật hy sinh trong cuộc chiến của hai người bọn họ sao!?
Nghĩ đến đây, nhớ lại sự quan tâm dịu dàng ôn nhu của Thượng Quan Khâm, đột nhiên Bồ Đào cảm thấy chua xót nói không nên lời.
Sau một giấc ngủ ngon không mộng mị, ngày hôm sau dùng điểm tâm xong Bồ Đào nghỉ ngơi đã đời rồi mới chậm rãi đi tìm sư phụ.
Lúc đó Thượng Quan Khâm đang tựa vào một gốc cây đào, đóa hoa rơi đọng lại trên vai, đẹp đến mức khiến người khác không thể thở nổi.
Bồ Đào nhặt cành liễu trên mặt đất lên, quyết định quên đi phiền não đêm qua, có người yêu thương là tốt rồi, nếu là thật lòng yêu thương mình, cần gì phải quan tâm những nguyên nhân khác?
“Tiểu Bồ Đào đến rồi.”
Thượng Quan Khâm điểm nhẹ lên chóp mũi của Bồ Đào, đưa qua một thanh trường kiếm bằng gỗ “Hôm nay ngươi dùng cái này.”
“Sư phụ.”
“Gì?”
Bồ Đào do dự nửa ngày, nói “Ngươi tựa vào thân cây này…… Không sợ sâu sao……”
Nụ cười vạn năm không thay đổi của Thượng Quan Khâm rốt cục xuất hiện một tia ác liệt……
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...