"Anh ăn kem không?"
Địch Lệ Nhiệt Ba ngồi im lúng túng một hồi, cuối cùng chợt nhớ tới một thứ bèn quay sang lục tìm trong cái tủ lạnh nhỏ trên xe, lấy ra hai cây kem, tự mình giữ một cây, một cây còn lại thì đưa cho Thẩm Ngôn ăn.
…
Mười hai giờ rưỡi trưa, đám người Thẩm Ngôn và Địch Lệ Nhiệt Ba mới tới Đông Phương khách sạn ở thành đông của Hoành Điếm.
Đây là một khách sạn tầm trung do đoàn làm phim lựa chọn, bên họ đã bao hết 4 tầng trong đó cho diễn viên và nhân viên ở.
Lúc hắn theo hai nàng lên lầu, đụng phải không ít nhân viên công tác của đoàn làm phim, mấy người này đều nhiệt tình chào hỏi Dương Mật và Địch Lệ Nhiệt Ba, đương nhiên hầu hết ánh mắt của bọn họ hoặc công khai hoặc lén lút đều tò mò quan sát Thẩm Ngôn.
Thẩm Ngôn đối với việc này cũng không có cảm giác gì, dù sao hắn cũng đã sống qua hai đời, đối với loại ánh mắt dò xét như thế, hắn hoàn toàn có thể giả vờ như không nhìn thấy.
Người khiến Thẩm Ngôn cảm thấy hứng thú chính là hai cô nàng ‘vợ hờ’ Dương Mật và Địch Lệ Nhiệt Ba, chính xác mà nói thì là Dương Mật.
Địch Lệ Nhiệt Ba không mấy thay đổi so với lần đầu hắn gặp, vừa xinh đẹp lại vừa manh.
Nhưng khí chất trên người Dương Mật so với lúc còn ở nhà thì hoàn toàn khác biệt.
Cảm giác vừa tiến vào khách sạn, trên người nàng lập tức nhiều hơn mấy phần lãnh diễm cùng uy nghiêm.
Nàng đi đường khá nhanh, tư thế có chút lôi lệ phong hành*, mái tóc dài buông xõa bên bờ vai, trông phong thái của Dương Mật cao lãnh hệt như một nữ tổng giám đốc thứ thiệt.
(*) Lôi lệ phong hành: sấm vang gió cuốn, tác phong nhanh nhẹn mạnh mẽ.
Thẩm Ngôn cho rằng, khả năng là vì thân phận địa vị mang tới sự biến hóa như vậy.
Trên đường đi đến Hoành Điếm, hắn đã dùng di động lên mạng tra một chút tư liệu về những cô gái này.
Mặc dù hiện nay cả năm cô vợ hờ của hắn đều đang độ cực kỳ nổi tiếng, nhưng tình huống của mỗi người lại không hoàn toàn giống nhau.
Lưu Sư Sư và Cổ Lệ Na Trát đều là nghệ nhân* của cùng công ty giải trí Đường Nhân, tuy nhiên cả hai đều có phòng làm việc** quản lý dự án riêng của mình.
- --
(*) nghệ nhân: Người làm trong ngành nghệ thuật biểu diễn hoặc một nghề thủ công mĩ nghệ nào đó với trình độ cao.
(**) Cùng một công ty giải trí, các nghệ sĩ có thể có phòng làm việc riêng (hay còn gọi là studio riêng) hoặc không. Phòng làm việc riêng nghĩa là nghệ sĩ đó có quản lý và đoàn đội cá nhân của riêng mình (ở showbiz thường hay tồn tại một quản lý dẫn dắt cả nhiều nghệ sĩ cùng lúc, nhưng nếu nghệ sĩ có phòng làm việc riêng thì sẽ sở hữu cho cá nhân mình một người đại diện và đoàn đội marketing, trợ lý,... riêng). Studio của mỗi nghệ sĩ sẽ ưu tiên cho các hoạt động cá nhân của người này, giúp họ có được sự phát triển tốt nhất, có thể phát huy được năng lực bản thân hoàn mỹ nhất.
- ---
Đông Lỵ Á nguyên bản là người của công ty Hoa Nghệ, nhưng đầu năm nay, thời điểm hợp đồng đến kỳ hạn, nàng quyết định không ký tiếp, thế nên hiện tại nàng là nghệ sĩ tự do.
Địch Lệ Nhiệt Ba cũng có phòng làm việc riêng của mình, nhưng là ở dưới trướng của Phong Hành Thiên Hạ.
Mà Phong Hành Thiên Hạ lại chính là công ty giải trí mà Dương Mật tự mình lập nên, nói cách khác, kỳ thật Địch Lệ Nhiệt Ba chính là ‘gà’ của Dương Mật.
Chỉ xét riêng mảng nhân khí (人气 - độ nổi tiếng) thì không hẳn ai hơn ai, nhưng nếu nói về phương diện địa vị và quyền lực thì chắc chắn bốn cô gái còn lại thua xa Dương Mật.
Nói đâu xa, nhìn vào bộ phim truyền hình « Lạc Nhạn Trường Phi » mà hai nàng sắp tiến tổ là có thể hiểu. Bộ phim này là do Phong Hành Thiên Hạ đầu tư, cho nên Dương Mật hiển nhiên là nữ chính, hơn nữa, nàng còn đảm nhiệm cả vai trò chế tác và sản xuất của phim.
Đây cũng chính là lý do mà mới rồi mấy nhân viên công tác khi chào hỏi Dương Mật đều nhiệt tình kinh khủng, đồng thời còn mang theo mấy phần cung kính, bởi vì nàng không chỉ là đại minh tinh mà bọn họ không muốn đắc tội, mà nàng còn là lão bản hàng thật giá thật trong trường quay này.
Phòng ngủ của Dương Mật và Địch Lệ Nhiệt Ba nằm ở trên lầu tám, là hai gian phòng liên tiếp nhau, Dương Mật ở phòng 8808, Địch Lệ Nhiệt Ba thì ở phòng 8806.
Mà phòng ngủ của Thẩm Ngôn thì trước đó Dương Mật đã bảo trợ lý sắp xếp xong xuôi, ngay đối diện phòng của hai nàng, phòng 8807.
Thẩm Ngôn tiến vào phòng của mình sắp xếp đồ đạc một lát, chưa được bao lâu thì Địch Lệ Nhiệt Ba đã tới gõ cửa, kêu hắn xuống lầu ăn cơm trưa.
Sau bữa ăn, Thẩm Ngôn liền nói với Dương Mật và Địch Lệ Nhiệt Ba: "Một lát tôi dự định ra ngoài dạo chơi, dù sao cũng là lần đầu được đến Hoành Điếm."
Dương Mật nghe vậy liền gật đầu, mặc dù các nàng luôn muốn trông chừng Thẩm Ngôn, thế nhưng cũng không đến nỗi phải buộc anh ta ở trên người, mỗi thời mỗi khắc bất ly thân.
"Anh có biết đường không, có cần chúng tôi dẫn anh đi thăm quan không?"
Thẩm Ngôn lắc đầu, nhẹ giọng đáp: "Không cần, các cô cũng ngồi xe mệt nhọc cả sáng rồi, mau đi nghỉ ngơi đi, tự tôi có thể ra ngoài, không sao đâu."
Dương Mật nói: "Ừm, vậy anh nhớ chú ý an toàn, có việc gì thì tùy thời đều có thể gọi điện cho chúng tôi. Đúng rồi, nếu như đụng phải phóng viên, anh cứ mặc kệ, không cần phải để ý tới bọn họ."
Dương Mật và Địch Lệ Nhiệt Ba dặn dò xong liền người trước người sau, lần lượt lên lầu. Thẩm Ngôn vui vẻ ra khỏi khách sạn, hắn không định đón xe mà thoải mái thả bộ thẳng hướng về phim trường Hoành Điếm.
Phim trường Hoành Điếm rất nổi danh trong kiếp trước của hắn, mà ở thế giới này, xem ra nơi đây cũng là một địa phương quen thuộc của các đoàn làm phim.
Có rất nhiều lời đồn không hay liên quan tới nơi này. Từng có người thống kê qua, số lượng người chết ở Hoành Điếm hằng năm có thể quấn đủ cả ba vòng Địa Cầu.
Lại có người từng kể, có một lão binh thuộc thời kỳ Thế chiến thứ hai đến Thanh Vân du lịch, đến đó rồi ông lão bỗng muốn đi tưởng niệm các chiến hữu đã chết tại vùng đất này, thế nên ông lão đã bảo người hướng dẫn hãy đưa mình tới địa phương có số người tử vong nhiều nhất ở đây, không ngờ hướng dẫn viên du lịch lại mang ông đến Hoành Điếm.
Đó đều là những lời đồn nghe cho vui tai chứ chẳng mấy ai kiểm chứng được thực hư, thế nhưng sự thật không thể phủ nhận được, ấy là Hoành Điếm chính là phim trường quay phim nổi tiếng nhất ở đất nước này.
Rất nhiều phim truyền hình nổi tiếng đều đã quay tại đây. Hàng năm Hoành Điếm phải chứng kiến đến mấy trăm bộ cả điện ảnh lẫn truyền hình là ít.
Phim trường Hoành Điếm siêu rộng, nếu như Thẩm Ngôn cứ di chuyển bằng cách đi bộ như vậy, đoán chừng phải đi liên tục suốt bốn năm ngày thì may ra mới hết được một vòng.
Thẩm Ngôn không có đi dạo quá lâu, chỉ tản bộ một vòng quanh Tần Vương cung rồi quay ra ngoài. Trên đường về lại khách sạn, hắn tình cờ gặp vài nữ du khách, còn cùng bọn họ chụp chung mấy tấm ảnh.
Mấy cô gái ấy vốn không nhận ra Thẩm Ngôn, chẳng qua là cảm thấy dáng dấp hắn rất đẹp trai, coi là tình cờ đụng phải minh tinh tuyến mười tám (chỉ những diễn viên không nổi tiếng) nên vẫn hào hứng muốn chụp ảnh cùng.
Thẩm Ngôn cũng không giải thích, chỉ lẳng lặng phối hợp với sự nhiệt tình của bọn họ, vui vẻ tạo dáng vài kiểu cho mấy cô gái đứng chụp chung.
Tạm biệt các cô gái đó xong, Thẩm Ngôn vẫn còn hứng thú tham quan nên tiếp tục đi dạo một mình.
Ngoại thành Hoành Điếm rất phồn vinh, thật khó tưởng tượng nơi đây vài thập niên trước chỉ là một cái tiểu trấn bình thường, có thể nói là hoàn toàn nhờ vào ngành truyền hình điện ảnh đã kéo toàn bộ thành thị phát triển theo, quanh năm có rất nhiều fan hâm mộ và khách du lịch tới thăm quan phim trường, dẫn tới việc kinh doanh và đời sống của người dân lân cận ngày một tiến bộ.
Thẩm Ngôn đi lòng vòng một hồi mới tìm thấy một tiệm sách nho nhỏ tên là Tân Hoa, hắn không chút chần chừ, đi thẳng tới khu vực chuyên bày sách dạy nấu ăn.
Nghỉ ngơi một đêm, tinh thần của hắn đã khôi phục, có thể tiếp tục học tập sách kỹ năng rồi.
Thẩm Ngôn tò mò muốn biết, nếu hắn nâng cao kỹ năng nấu nướng hơn nữa thì sẽ mang đến một bữa ăn ngon lành cỡ nào.
- ---
Chương sau: Đẹp Trai Nên Muốn Làm Cái Gì Thì Làm
- --
Chương này có quá nhiều thuật ngữ giải trí nên mình chú thích hơi nhiều, sợ các bạn không quen đọc tin hay truyện về showbiz sẽ không hiểu, mọi người thông cảm nhaaa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...