"Tớ tính toán như vầy, dứt khoát đập hết tường ngăn trên lầu ba ra, sửa sang phòng trên đó thành một phòng ngủ lớn, phòng ngủ nhỏ hai bên thì sửa thành phòng vệ sinh, phòng thay đồ… Các gian dưới lầu hai thì cứ để lại làm khách phòng, nếu như tương lai chúng ta có bảo bảo thì sẽ trang trí thành phòng trẻ em cho bọn nhỏ ở. Phòng ngủ dưới lầu một của Thẩm Ngôn tớ cũng dự định sẽ đập tường để mở rộng ra, khơi thông với căn phòng cách vách để làm thư phòng, các cậu cảm thấy thế nào?"
Dương Mật vừa xem xét tư liệu của các công ty chuyên thiết kế nội thất ở trên mạng, vừa thuận miệng bàn với ba người sau lưng mình.
Đông Lỵ Á hỏi: "Sửa sang như vậy thì mất khoảng bao lâu mới xong?"
Dương Mật lắc đầu, "Tớ không rõ, chuyện này phải hỏi mấy người bên thi công, thế nhưng tớ nghĩ cứ đưa thêm tiền cho bọn họ để đẩy nhanh tiến độ lên thì sẽ không kéo dài thời gian lâu quá đâu.”
Địch Lệ Nhiệt Ba giơ tay phát biểu ý kiến, được Dương Mật hất cằm tỏ ý ‘cho cậu nói đó’ thì mới vui vẻ lên tiếng: "Tớ không có yêu cầu gì nhiều, các cậu quyết định sao cũng được, miễn sửa sang rồi thì phải mua cái giường rộng một chút, đừng để tớ đang ngủ lại bị các cậu đạp rớt giường nữa, các cậu không biết cảm giác kia khủng bố đến mức nào đâu, như thể tớ bước hụt chân ngã xuống vực vậy đó."
"Lại làm quá rồi!" Đông Lỵ Á vỗ nhẹ một cái lên đùi Địch Lệ Nhiệt Ba, báo hại cô nàng hét ré lên một tiếng rồi vội nhào vào ôm cổ Thẩm Ngôn, trừng mắt nhìn Nha Nha.
Dương Mật không thèm bận tâm đến hai cô nàng ngốc nghếch ấy, quay sang hỏi ý Thẩm Ngôn: "Chồng à, anh thấy thế nào?"
Thẩm Ngôn nói: "Em cứ quyết định đi, anh thế nào cũng được."
Dương Mật lại hỏi: "Vậy cái thư phòng kia anh có yêu cầu gì đặc biệt không?"
Thẩm Ngôn suy nghĩ một chút rồi đáp: "Uhm, anh nghĩ có thể thiết kế một cái bể cá ở đó."
Địch Lệ Nhiệt Ba tò mò hỏi: "Chồng à, anh muốn nuôi cá vàng sao?"
Thẩm Ngôn lắc đầu.
Địch Lệ Nhiệt Ba cười hì hì, "Vậy là định nuôi em hả, Mỹ Nhân Ngư?"
"Thật ra anh định nuôi một con rùa!"
"Hừ, anh khi dễ em!"
Thời gian vui vẻ sẽ đặc biệt trôi qua rất nhanh, đây đã là chân lý được vô số các bậc tiền bối chứng minh qua, thậm chí rất nhiều người còn nghi ngờ liệu có phải hai ngày tươi đẹp thứ bảy và chủ nhật đã bị quốc gia động tay động chân sửa đổi gì đó hay không...
Rõ ràng là hai ngày cuối tuần ấy căn bản không đủ bốn mươi tám giờ, nhiều lắm cũng chỉ khoảng ba mươi sáu tiếng đồng hồ thôi, chắc chắc là do tất cả đồng hồ đều bị sửa đổi, biểu hiện là bốn mươi tám giờ đã trôi qua.
Bằng không vì cái gì mà hai ngày này lại trôi qua nhanh như vậy, trong khi đợi mòn đợi mỏi cũng không thấy kim đồng hồ trong ngày thứ hai nhúc nhích nổi? Rõ ràng không phải là do ngày thứ hai đặc biệt dài, mà là vì hai ngày cuối tuần quá ngắn, đặt cạnh nhau so sánh cho nên chúng ta mới thấy ngày thứ hai kéo dài kinh khủng như thế.
Thời gian càng tới gần giữa trưa, cảm xúc của Địch Lệ Nhiệt Ba lại càng sa sút hẳn, dù bữa trưa hôm nay Thẩm Ngôn đã làm một bàn cơm cực kỳ phong phú, thế nhưng làm sao cũng không vực dậy tinh thần cho Địch Lệ Nhiệt Ba nổi.
"Trời ạ, chỉ mấy ngày mà thôi, xem cái bộ dáng suy sụp của cậu kìa, cứ làm như cậu vĩnh viễn cũng không quay lại đây vậy." Dương Mật nhíu mày, thuận miệng quở trách đôi câu.
Nếu đổi lại là thường ngày, khẳng định Địch Lệ Nhiệt Ba sẽ không phục cãi lại, cho dù lần nào tranh cãi với Mật tỷ nàng cũng thua, thua xong lại bị cậu ta càm ràm, quở mắng, thế nhưng không nói gì sẽ khiến nàng thấy ngứa ngáy, khó chịu a.
Nhưng lúc này tâm tư muốn đấu võ mồm của Địch Lệ Nhiệt Ba cũng biến mất, nàng chu miệng nhỏ lên, một bộ dáng tiểu tiên nữ đang rất không vui.
Thẩm Ngôn thấy thế thì chỉ có thể tiến lên an ủi, nghe Thẩm Ngôn dỗ ngọt hồi lâu, lúc này tâm trạng cô nàng mới khá hơn một chút.
Ăn cơm trưa xong, Thẩm Ngôn lái xe đưa Dương Mật và Địch Lệ Nhiệt Ba tới sân bay. Các nàng cần phải check in trước ba giờ rưỡi, lấy tình hình giao thông của kinh thành, bây giờ mới rời khỏi nhà kỳ thật đã hơi muộn.
...
Quay trở lại biệt thự.
Thẩm Ngôn và hai cô nàng kia vừa đi, nhiệm vụ rửa chén đũa liền rơi xuống đầu Đông Lỵ Á, thế nhưng nàng chẳng những không hề mảy may có ý bất mãn hoặc là thấy mệt mỏi vì phải rửa một chồng chén bát đầy ắp bồn, mà ngược lại còn thấy vui vẻ khó kiềm.
Vừa nãy nàng hoàn toàn đối lập với Địch Lệ Nhiệt Ba, thời gian càng gần tới giữa trưa, nàng lại càng cảm thấy hào hứng.
Nếu không phải vì sợ Dương Mật cùng Địch Lệ Nhiệt Ba lại lên lớp nàng về việc phải ổn định tính hài hòa trong gia đình, nhất là sợ Thẩm Ngôn phật ý, đoán chừng nàng đã bật cười ha hả ngay trên bàn cơm rồi.
Lời này nói như thế nào đây, tỷ muội là tỷ muội, nhưng dù sao vẫn có cảm giác thân sơ xa gần.
Tối hôm qua trải qua lần ngủ chung đó xong, quả nhiên đúng như lời Dương Mật nói, việc đấy đã tiêu trừ ngăn cách giữa nàng và hai người kia. Hiện tại trong lòng nàng cũng không còn nhiều suy nghĩ tiêu cực như trước đây nữa, mà đã cảm thấy càng thêm quen thuộc lẫn thân cận với hai người họ hơn.
Nhưng dù sao cuối cùng vẫn lưu lại một chút khoảng cách.
Bạn bè thân thiết thì tính là gì. Giữa anh em ruột thịt với nhau mà vẫn còn muốn tranh thủ tình cảm trước mặt cha mẹ nữa là, huống hồ chi là các nàng.
Vả lại Đông Lỵ Á không phải kẻ ngốc, nàng có thể cảm nhận được rất rõ ràng một chuyện, ấy là mặc dù đều là người một nhà, nhưng mối quan hệ giữa Dương Mật cùng Địch Lệ Nhiệt Ba thân thiết hơn nhiều so với nàng.
Chẳng hạn như Dương Mật sẽ thẳng thắn xụ mặt xuống trách mắng Địch Lệ Nhiệt Ba, nhưng tuyệt đối cậu ta sẽ không làm như thế đối với nàng, đó cũng không phải là vì Dương Mật thân thiết với nàng hơn nên cậu ta sẽ không tùy ý lớn tiếng, mà là ngược lại, do mối quan hệ giữa hai nàng còn chưa đạt tới trình độ gần gũi kia, cho nên Dương Mật mới có thể theo bản năng khống chế cảm xúc.
Ví dụ đơn giản nhất chính là phụ mẫu sẽ không cố kỵ gì khi răn dạy con của mình, nhưng đối với đứa bé nhà người khác thì phần lớn đều tỏ ra giữ khoảng cách, có ý trách móc thì cũng nói năng rất câu nệ. Đó chính là sự khác biệt giữa thân thiết và xã giao.
Thế nên tuy hơi phũ phàng nhưng việc hai cô nàng ấy vắng mặt sẽ khiến Đông Lỵ Á thấy dễ chịu hơn.
Kỳ thật đây cũng không phải là lý do chính, lý do trọng yếu khiến nàng thấy hưng phấn chính là sắp tới chỉ còn một mình nàng ở nhà cùng Thẩm Ngôn. Thật sự là việc có thể cùng hắn trải qua thế giới hai người có sức hấp dẫn quá lớn. Vả lại Đông Lỵ Á thầm đoán, nếu như Dương Mật hay Địch Lệ Nhiệt Ba mà có cơ hội một mình ở riêng với Thẩm Ngôn như vậy thì khẳng định cũng sẽ vụng trộm vui chết đi được.
Tình yêu đến cùng vẫn là có chút ích kỷ, nếu có cơ hội có thể được lão công độc sủng, ai mà muốn cự tuyệt chứ?
Dương Mật và Địch Lệ Nhiệt Ba thật sự yêu thích thế giới ba người, bốn người, thậm chí là năm sáu người sao? Các nàng ấy thật lòng rộng lượng như vậy? Kỳ thật đều không phải, các nàng ấy chẳng qua là bất đắc dĩ thỏa hiệp với thực tế mà thôi.
Chính nàng cũng thế!
Kỳ thật những gì tối hôm qua Dương Mật nói đều đúng cả. Lúc ấy trong lòng nàng quả thật vẫn luôn âm ỉ một tư tâm, một ảo tưởng tốt đẹp, ấy là có thể khiến Thẩm Ngôn viết đơn ly hôn với bốn người kia, chỉ còn một mình nàng độc chiếm vị trí Thẩm phu nhân.
Nhưng Dương Mật đã phá hủy viễn cảnh tốt đẹp mà nàng hằng mơ tưởng. Một cô nàng tinh quái như Dương Mật mà cũng đã nghĩ thông, chịu hạ mình xuống để giữ gìn hòa khí của cả nhà, Đông Lỵ Á nàng đương nhiên cũng không thể làm được gì.
"Đã không thể khiến bốn người kia rời đi, chính mình cũng chẳng muốn từ bỏ Thẩm Ngôn, vậy thì chỉ còn cách chấp nhận hiện trạng mà thôi.”
Dọn dẹp phòng bếp xong xuôi, Đông Lỵ Á vừa ngâm nga một bài hát vừa vui vẻ đi lên gian phòng của mình trên lầu hai. Nàng liếc nhìn qua gương, chỉ khẽ bôi chút phấn hồng và đánh lại son chứ không trang điểm cầu kỳ, Thẩm Ngôn vốn không thích phụ nữ trang điểm quá đậm, vả lại bây giờ đang ở nhà, chỉn chu tự nhiên một chút trông sẽ thích hợp hơn.
Sau đó Đông Lỵ Á đi gần đến tủ quần áo, lướt nhìn một vòng tủ đồ để quyết định xem đêm nay sẽ khoác lên người bộ “chiến bào” nào. Hừm, chẳng có nhiều kiểu dáng để nàng lựa chọn lắm, xem ra phải tìm cơ hội nào đấy ra cửa hàng nội y mua thêm vài bộ mới được.
Mặc dù Thẩm Ngôn chưa từng chính miệng nói qua, nhưng nàng có thể cảm giác được, hắn rất ưa thích bộ đồ sexy mà hôm trước nàng mặc.
Ngay lúc Đông Lỵ Á còn đang đau đầu lựa chọn quần áo thì dưới lầu bỗng vang lên tiếng chuông cửa.
- ---
Chương sau: Tớ Có Thể Tin Tưởng Cậu Được Không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...