An Bài


08/05/2023
Gia Hân thấy sau lưng hắn ta có một luồng quỷ khí nồng đậm mày xanh dương, khác hẳn với những thứ cô được đọc ở trong cuốn sách thầy Long đưa cho.

Tuy nhiên phía dưới có một câu: "Trời đất có ngũ hành, yêu ma cũng vậy, đặc biệt là đại yêu (đương nhiên cũng không có mấy con).

Nên cẩn thận với những con yêu tinh có màu quỷ khí khác với bình thường."
Cô có cảm giác run sợ trước con quỷ này, một cảm giác sợ hãi trước một con quỷ có sức mạnh to lớn mà không cần tốn mấy công sức hắn có thể giết chết cô.

Tuy nhiên, nhìn thấy cảnh hắn ta chuẩn bị ăn Diễm Phương, Gia Hân lấy hết can đảm, nhặt sợi dây yêu quý của mình lên kéo linh hồn của Diễm Phương lại rồi nói:
- Không biết ở đối diện là ai nhưng mà tôi cần đưa cô bé Diễm Phương này trở về địa phủ.

Xin anh đừng cản đường tôi.
Thấy người phía trước có động tác, hắn ta cười trả lời:
- Cô bé này nợ ta cho nên bây giờ phải trả lại bằng linh hồn.

Giao kèo hai bên đều có lợi cho nên hôm nay ta phải ăn linh hồn này cho bằng được.
- Tôi biết tôi không phải đối thủ của anh nhưng mà xin anh, cô bé vẫn chưa tạo nghiệp chướng trên trần gian, chỉ cần về Địa phủ trả nghiệp thì cô bé có thể đầu thai rồi.

Tôi nhất định phải đưa cô bé về.
Tên quỷ mạnh mẽ này cảm thấy có hứng thú nên nhìn rõ cô.

Sau khi nhìn một lúc thì hắn giật mình:
- Sao viên Thần Châu lại ở trong người cô? Nói, cô đã ăn trộm nó đúng không? – Hắn giật mình đến nỗi buông linh hồn của Diễm Phương ra.

Nhưng bởi vì chịu tác động bởi sức mạnh của hắn ta, Diễm Phương trở nên ngơ ngẩn và đứng im tại chỗ.
Thần Châu là gì? Cô có biết đâu?
- Nếu ta đã thấy thì xin lỗi ta phải moi nó ra thôi.

– Nói rồi hắn ta lao đến một cách nhanh chóng.


Tuy nhiên, vừa mới lao tới thì gặp một sức mạnh to lớn bắn ra đánh hắn bay thẳng ra ngoài.
Bị đánh cho hộc máu nhưng hắn vẫn ngạc nhiên thốt ra một câu:
- Không thể nào.

– Rồi đứng lên nói tiếp – Không ngờ ngài ấy lại bảo vệ ngươi, xem như ngươi có thể thoát được lần này thì cũng sẽ không có được lần sau đâu.

– Nói rồi nắm linh hôn của Diễm Phương lên toàn bỏ đi.

Nhưng, một chiếc Nha Chương* bằng đá ngọc cắt đứt sợi dây đang quấn linh hồn của Diễm Phương.

Chiếc Nha Chương sau khi làm tốt nhiệm vụ của nó thì quay về tay chủ sở hữu.

Đó làm một người đàn ông đẹp đẽ, đầu tóc gọn gàng, trên người anh ta mang một chiếc áo quan mà đen tuyền, rộng thùng thình không vừa người nhưng không làm mất đi vẻ đẹp vốn có của bản thân.

Anh ta cất lên giọng nói trầm bổng:
- Xin lỗi Ngư Tinh, ta rất tiếc phải nói ta phải đem cô bé này đi rồi.

Ngươi đang cản trở công việc của ta đấy.

Nhưng mà tại sao ngươi lại ở đây, không phải ngươi bị giam trong tầng sâu nhất của Địa Ngục rồi sao? – Anh ta nhíu mày hỏi.
- Đúng là sau khi Lạc Long Quân chém bay cơ thể ta và không thể giết được linh hồn ta, các ngươi đã giam giữ ta lại.

Nhưng qua hàng nghìn năm thì các ngươi có vẻ hơi ngủ quên trong chiến thắng đấy, canh phòng lơ là nên ta mới có thể lẻn ra ngoài.

Sao nào Quân Thiên*, ngươi tính bắt ta sao? Từ khi trở thành cu ly cho Mẫu Địa, ngươi quên mất một phần quỷ trong người ngươi rồi à?
Người đàn ông nghe vậy, cũng không có giận dữ gì, chỉ thu lại linh hồn của Diễm Phương vào trong cái bình thủy tinh rồi đậy nắp lại, sau đó rút máy tính bản ra ghi ghi gõ gõ gì đó rồi trả lời:
- Đây không phải chuyện của ta, rồi cũng có người sẽ thu phục ngươi.

– Nói rồi nhìn về phía Quốc Thiện và Gia Hân đầu này rồi nói.

– Cô bé này còn oán hận trong tận sâu linh hồn cho nên dù bước xuống địa phủ cũng không thể được giảm nhẹ tội.


Vì thế ta phải đem đi trước để "vá" lại không thì dù có kiếp sau đầu thai thì cũng là linh hồn vặn vẹo, có thù địch với cả thế giới.

Sau đó ném cho cô một một tấm lệnh phù rồi nói:
- Câu chú của cô lỗi thời rồi.

Giờ muốn mở cửa Địa phủ chúng ta phải dùng lệnh phù, cứ nhấn vào chữ trên đó là được.

Mà không ngờ lần đầu thai này, hai người tệ thật, một con Ngư Tinh cũng không đánh lại được.

– Rồi lắc đầu và biến mất để lại hai người ngơ ngác chẳng hiểu gì.
Phía dưới sân vang lên tiếng của một đám người cầm đủ loại Linh khí chạy tới.

Thấy đám Đạo sĩ cùng Thuật sĩ đi tới, Ngư Tinh nhìn cô rồi nói:
- Dù gì chúng ta cũng sẽ gặp lại thôi.
oOo.
Lúc mọi người đuổi tới nơi thì trên sân thượng chỉ còn hai người Gia Hân và Quốc Thiện cũng như hai người đang bất tỉnh nhân sự.

Trong đám người còn có một vài người thuộc tổ của Quốc Thiện và gia đình của Anh Tuấn.
Đám người này lao tới cạnh hai người đang còn bất tỉnh nhân sự ở trên sân thượng.

Thấy con mình vẫn còn nhịp thở, bố mẹ Anh Tuấn thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng chưa kịp vui mừng thì hai vị cảnh sát trẻ đã đi tới:
- Chào hai vị, tôi là cảnh sát hình sự, tôi đến đây để đưa con của hai người đi vì tội hiếp dâm, cố ý gây thương tích, làm nhục và bức tử người khác.

Chúng tôi đã thu thập đủ bằng chứng để khởi tố con trai hai người và những đồng phạm khác.

Tuy nhiên, vì bị cáo đang trong tình trạng bất tỉnh nhân sự cho nên chúng tôi sẽ đưa bị cáo vào bệnh viện trước, xin các vị hợp tác để chúng tôi sớm ngày tìm được công lý cho người bị hại.

Nói rồi thì đến còng tay và lôi xách Anh Tuấn đi bỏ mặc hai vị phụ huynh đang gào khóc, van xin, thậm chí là uy hiếp.
Nhìn thấy cảnh này, Gia Hân nói:
- Công lý sẽ được thực thi nhưng mà đến trễ quá.

- Không có gì là muộn cả.

Có lẽ khi biết được kẻ ác được xử đúng tội, cô bé sẽ không còn hoài nghi về luật pháp nữa.

– Quốc Thiện ôm vai cô an ủi.
Bởi vì lúc nãy phải dùng hết linh khí để trói Diễm Phương lại, Gia Hân mệt mỏi không thể đứng vững được.

May là có anh thấy được sự bất thường nên đỡ lấy cô, không thì chắc mọi người phải khiêng cô về mất.
- Con có sao không? – Phía sau lưng vang lên tiếng hỏi lo lắng của thầy Long.
Ông không ngờ sẽ có chuyện lớn như vậy xảy ra.

Tối nay vùng biển Nam Ô có biến, Hiệp Hội đo được có đại yêu quái xuất hiện ở đây cho nên ông cùng với những người trong Hiệp Hội chạy tới để thu phục yêu quái.

Tuy nhiên nửa đường thì mất dấu, ông lại nhận được tin Diễm Phương trốn thoát nhưng cho dù có tức tốc chạy về, mọi việc đều đã xong xuôi hết rồi.
Ông nhìn về phía chàng trai đang đỡ học trò mình bên cạnh mỉm cười nói:
- May mà có cậu ở đây là ta yên tâm rồi.

Tuy nhiên phía sau lưng, có 3 người đàn ông lạ mặt tiến đến nhìn Gia Hân và Quốc Thiện với ánh mắt nghi hoặc.

Người dẫn đầu nói:
- Thật sự là năng lượng của viên Thần Châu xuất hiện ở đây đúng không? – Rồi nhìn về phía hai sư đệ của mình hỏi lại một lần nữa.

Người nhỏ tuổi hơn đưa la bàn lại gần rồi nói:
- Thật ạ.

Vì lúc nãy đang mải tìm kiếm đại yêu cho nên đệ không để ý.

Nó báo là xuất hiện tại đây.
Cả hai người bao gồm thầy Long nghe được những gì ba người này nói.

Ông quay mặt nhìn Gia Hân rồi ông chạy tới mượn la bàn của vị Đạo sĩ trẻ tuổi rồi nói:
- Ta mượn chút.


– Rồi chạy lại đặt trước mặt Gia Hân.
Quốc Thiện thấy ông có hành động lạ cho nên toan đứng chắn trước mặt Gia Hân, tuy nhiên cô đã ngăn lại.

Cô biết thầy sẽ không hại mình.
Thầy Long phát khí vào chiếc la bàn.

Bởi vì la bàn này đã được định chế sẵn để lần ra năng lượng của viên Thần Châu, cho nên khi tiếp cận gần với viên Thần Châu, nó sẽ báo hiệu cho người cầm nó biết.
Như hưởng ứng được dòng năng lượng, la bàn rung lên vui sướng còn ở bên này, cơ thể Gia Hân phát ra luồng sáng vàng chói làm những người ở trên sân thượng trở nên bất ngờ, kể cả những người của Hiệp Hội đang thu thập bằng chứng của Ngư Tinh.

Đôi mắt của cô đổi thành màu vàng, cả người như được nhấc bổng lên, sự mệt mỏi lan rộng ra khắp các múi cơ cũng đã giảm bớt, cơ thể như được nạp một nguồn năng lượng lớn, dồi dào và vô tận.
Khoảng 2 phút sau, cơ thể của Gia Hân hạ xuống mặt đất.

Cô nhìn khắp người mình rồi tự hỏi:
- Chuyện gì đã xảy ra thế này?
Những người đối diện cũng trố mắt ra nhìn, tuy nhiên với kinh nghiệm phong phú hơn lớp trẻ, ông kịp định thần lại rồi nói:
- Ta có thể đoán biết được nhiều thứ nhưng chỉ duy nhất thứ này ta không đoán ra được.

Hóa ra là thế.

– Nói rồi ông ra lệnh cho những người liên quan đi về nhà ông trước rồi quay mặt về phía Quốc Thiện rồi nói – Cậu cũng đi theo ta.
Vì vậy, đoàn người lục tục leo lên xe của Quốc Thiện rồi ra về.

Đương nhiên, việc thu thập bằng chứng của Ngư Tinh vẫn còn tiếp tục, báo hiệu cho một đêm dài họp khẩn và đầy biến động của Hiệp Hội.
oOo.
1.

Nha chương: một tạo vật thời Hùng Vương các vua Hùng hay dùng để thể hiện sự quyền lực của tù trưởng.
Mộng Miên: Quân Thiên là tên của nam chính trong quyển truyện hiện đại mới mình sẽ viết.

Cũng là truyện tâm linh thôi ạ nhưng mà nó mang màu sắc văn học quần chúng hơn cho nên mong mọi người sẽ đón nhận nó trong tương lai.
Chương này hơn ngắn hơn một tí vì nếu kéo thêm một chút nữa nó hơi cụt.

Cho nên mọi người thông cảm cho mình nha..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui