Buổi chiều, Thái Đường Yến vẫn về đi làm như cũ. Thời gian xác định quan hệ quá ngắn, tạm thời chưa tạo thành chấn động mạnh trong cuộc sống của cô – kể từ khi mẹ cô qua đời đã lau đi sắc màu rực rỡ - nhưng ngoài Thường Minh ra vẫn là hai màu đen trắng như cũ.
Chỉ là như thế không có nghĩa nội tâm cô không dậy sóng, ngoài mối tình thầm mến tự sinh tự mất trong những năm tháng trung học ra, về mặt ý nghĩa thì đây cũng coi như là mối tình đầu của cô. Nhất là tình hình của Thường Minh còn phức tạp hơn tình yêu đơn thuần. Yêu có nghĩa là nắm tay, ôm hôn, cùng làm tình tiếp xúc cơ thể. Cô và cả Thường Minh đều đã trải qua cả, chẳng qua từ nay trở đi mọi thứ đều được phủ một lớp cảm tình, những hành động này cũng sẽ ngọt ngào và kích thích hơn trước chăng?
Nhưng khi nghĩ lại, Thái Đường Yến rùng mình, nửa là xấu hổ, nửa là viển vông càng xấu hổ hơn, như đang nhìn lén chuyện của người khác, vào lúc này không còn là mình nữa.
Vất vả lắm mới dằn được suy nghĩ đó xuống thì cái người làm nhiễu lòng kia lại xuất hiện.
Thường Minh tìm cô ăn cơm, giống như không có cô thì ăn không ngon vậy.
Hồi học cấp ba, có bạn nữ trong lớp và bạn nam khối tự nhiên ở lớp bên yêu nhau, tan học đợi mọi người đi hết thì nam sinh kia mới cùng cô ấy đến nhà ăn ăn cơm, không quản ngại mưa gió.
Có thể thấy tuy độ tương xứng trong tình yêu bất đồng, nhưng vào lúc ngọt ngào, dù người trong lòng có bao nhiêu tuổi cũng không khác biệt nhau lắm.
Thái Đường Yến dần chú ý vào tương lai ngắn ngủi cùng người đàn ông lớn hơn tám chín tuổi này.
Buổi chiều Thái Đường Yến mặc đồ hình nhân quảng cáo, trời oi bức khiến cả người toát hết mồ hôi, tan ca xong cô vào nhà vệ sinh dùng khăn ướt lau đi mồ hôi trên người, rồi lại thay áo sơ mi ngắn tay và quần đùi đem theo ra, rũ tóc ở trước gương, dặm một lớp phấn rồi ra ngoài.
Thường Minh đã chờ cô ở cạnh sân trượt băng tại tầng một trung tâm mua sắm, dựa vào lan can hưởng thụ hơi lạnh hây hây.
"Thường tiên sinh." Thái Đường Yến đứng đằng sau gọi, sải bước đến gần hơn, cũng đỡ lan can, nhìn người đang la hét di chuyển trên sân băng.
Cô đã cách anh khá gần, nhưng vẫn còn khoảng cách nửa thân người, Thường Minh không hài lòng lắm.
"Anh tên là gì, quên rồi sao?"
Thái Đường Yến nghiêng đầu, muốn nghĩ xem anh đang đùa giỡn hay lại nổi giận, nhưng nét mặt chẳng có gì ngoài vẻ nghiêm trang.
"Đâu có."
"Vậy sao lại không gọi?"
Thái Đường Yến nắm tay vịn inox bất giác xoay nửa vòng, nhưng Thường Minh vẫn không nhượng bộ, "Gọi đi."
"Thường... Thường, Thường Minh." Tốc độ nói thay đổi bất ngờ từ chậm đếm rất nhanh, như sau một hồi nôn khan, cuối cùng dị vật trong cổ cũng được khạc ra.
Nghe cô gọi "Thường Minh" đầy đau khổ như vậy, Thường Minh cũng khó khăn nhíu mày.
Thái Đường Yến thấp giọng giải thích: "Không quen lắm... Vẫn là "Thường tiên sinh" khá... dễ nghe hơn."
Con người này cũng thật kỳ quái, rõ ràng chỉ là lời nói thăng, nhưng Thường Minh lại có cảm giác như được vuốt lông ngựa nịnh nọt, cơn giận vừa rồi nhất thời tan biết. Sau này nghĩ lại, có lẽ là do cô ít khi bộc lộ hỉ ố của mình.
"Gọi lại lần nữa nghe xem nào."
"Thường tiên sinh."
"Chưa nghe rõ."
Cất cao giọng cùng nhoẻn miệng cười, "Thường tiên sinh."
A ha. Trong lòng Thường Minh lén mừng thầm, mò lấy tay cô cầm chơi, ngón cái tự nhiên vuốt ve ngón trỏ của cô, động tác bất chợt làm Thái Đường Yến thoáng giật mình.
Anh dắt cô đi dọc bên ngoài sân trượt băng, "Em biết trượt băng không?"
Thái Đường Yến đáp: "Không biết, khả năng thăng bằng của em kém, dễ ngã lắm."
Thường Minh yên tâm nói: "Vừa hay anh cũng không trượt được."
"... Ồ."
Thường Minh cảm nhận được ánh mắt quan sát của cô, anh đã quay về phong cách ăn mặc bình thường, áo dài quần dài chống gậy, ống tay áo sơ mi được xăn lên đến khuỷu tay, vẫn chống cây gậy tinh xảo kia, không khác gì với những ngày qua, cứ như việc anh để lộ bản thân hồi sáng chẳng qua chỉ làm dáng mà thôi.
Thường Minh tiến đến bên tai cô, thấp giọng nói: "Chỉ cho mỗi mình em nhìn thôi."
Thái Đường Yến lắc đầu, "Ý em không phải thế."
"Ừ?"
"Em nói "đối mặt với chân anh" không phải là bảo anh làm lộ điểm yếu, mà là giống như người bình thường, nên thế nào thì thế đó, vào lúc người khác vô tình phát hiện ra... Đừng vì bị lộ mà nổi giận với họ, có lẽ người ta còn khó chịu hơn cả anh."
"Người ta" trong câu nói không phải là "người ta" nào cả mà từng chính là cô, Thường Minh hiểu ra, thành khẩn nói: "Tính khí tệ hại này đã theo anh hai mươi mấy năm, nhất thời không sửa được, nhưng anh có thể đảm bảo sẽ không nổi giận với em nữa."
Chỉ tùy tiện mà nhặt được một lời bảo đảm hạng nhất, Thái Đường Yến ngạc nhiên, bảo thủ ừ một tiếng. Rồi đột nhiên như nhớ ra điều gì đó, lén bật cười.
"Cười cái gì?"
Lắc đầu.
"Nói."
Lại còn cưỡi. Bất chợt bị ôm lấy, cô đụng vào ngực anh, hơi ấm lại gần bên tai, "Nếu không nói là anh bóp eo em đấy." Lúc rời đi, thậm chí anh còn liếm vành tai cô.
Cô trải qua nhiều lần khiêu khích nên trêu lại ngay: "Em nói —— Ừm, nếu anh nổi giận với em thì em nên chạy đi mới phải, dù sao thì, anh cũng không chạy nhanh hơn em."
"Nè, em ——"
Cô vờ như đi thật, Thường Minh sống chết khóa chặt cô, lại nhớ đến vết thương trên cổ tay cô, bất giác nới lỏng sức, nhưng cũng không kìm được mà bật cười. Càng lúc anh càng quen với trò chế nhạo vô hại của cô.
Nhân lúc anh không để ý, Thái Đường Yến rút tay ra, Thường Minh bắt hụt, tưởng cô đùa giỡn nên lại mò qua tìm tay cô.
"Thường tổng..." Một giọng nữ hơi quen biết vang lên.
Là giám đốc nhân sự công ty trang trí của anh, đang đi dạo phố với tiên sinh của cô ấy. Thường Minh cất tiếng chào hỏi bình thường, khóe mắt liếc thấy Thái Đường Yến ở bên cạnh cũng nở nụ cười lễ phép.
"Vậy không làm phiền hai người nữa, chúng tôi cũng còn phải về nhà." Đối phương nhìn hai người một cái, rồi ôm cánh tay tiên sinh nhà mình mà rời đi.
Thường Minh nói: "Em biết cô ấy?" Nếu không cũng không thể nào phản ứng nhanh hơn anh được.
"À, lúc trước cô ấy phỏng vấn em."
"Vì sao chưa từng thấy em nhắc đến?"
Anh không thể hiện nét giận dữ, nhưng cũng không nắm tay cô nữa, Thái Đường Yến bối rối sờ lên vị trí có vết sẹo, nơi đó đang đeo đai bảo vệ cổ tay.
"Cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ là phỏng vấn tiếp tân thôi."
Thường Minh cười tự giễu, "Hồi trước anh giới thiệu cho em mà em cứ khăng khăng không chịu đi."
"..."
"Tại sao cô ấy không chọn em? Công ty này cũng không phải lớn lao gì, không yêu cầu cao."
"Không biết nữa."
Quán ăn ở tầng bốn, Thái Đường Yến đi theo anh vào cầu thang máy, chỉ thấy anh mắt nhìn thẳng, không có ý nói chuyện nữa.
Cô thấp giọng hỏi: "Anh giận đấy à?"
Lần thứ nhất anh không trả lời cô, Thái Đường Yến lấy hết dũng khí, kéo ống tay áo của anh.
"Thường tiên sinh..."
Anh nghiêng đầu ra vẻ rửa tai lắng nghe.
"Xin lỗi mà."
"Xin lỗi cái gì?"
"... Không biết nữa."
Anh hừ một tiếng, lại quay người đi đỡ tay vịn cầu thang.
Và hiển nhiên bữa cơm này ăn chẳng ngon lành gì. Hai người uể oải ngồi trước một bàn đồ ăn ngon, một người là tức giận, còn người kia lại mỏi mệt.
Thường Minh đoán cô làm cả buổi chiều đã mệt rồi, nên mới nói sẽ đưa cô về, Thái Đường Yến đồng ý ngay.
Giao thông vào giờ cao điểm làm áp suất thấp giữa hai người bọn họ kéo dài lê thê. Đến khi Thường Minh xuống xe tiễn cô, trong mấy bước ngắn ngủi sắp đến nơi, cuối cùng Thái Đường Yến cũng cất tiếng thốt ra những lời quanh quẩn ở bên miệng, "Thường tiên sinh, anh cảm thấy em làm mất thể diện của anh sao?"
Thường Minh đứng yên.
"Em thấy mình đã làm anh mất thể diện rồi..."
Quan hệ giữa bọn họ như thực vật ưa bóng, vẫn vươn lên trong cuộc sống mù mịt u tối của hai người, một khi bị ánh mặt trời chiếu đến, tiếp nhận đủ ánh mắt của bao người là lại chẳng thể gượng dậy nổi.
Nếu nói Thường Minh không phá lệ để ý đến lòng tự ái yếu ớt của cô thì là nói dối, tuổi tác và hoàn cảnh sống đã vạch ra một khoảng cách rộng giữa hai người, đủ để khiến ý thức và hành động của bọn họ dù trái ngược nhau nhưng vẫn cùng tiến lên, Thường Minh cảm thấy mình đã làm không tệ, còn cô vẫn tự coi nhẹ bản thân, khiến anh khó lòng nén nổi thất vọng.
"Thái Đường Yến, vì sao em lại quyết định qua lại với anh?"
"Hả?"
"Trả lời anh." Thường Minh nhìn thẳng vào mắt cô, "Đối mặt anh trả lời."
"Bởi vì... Anh không đánh em..."
"..."
Dù có tưởng tượng đủ kiểu đi chăng nữa, nhưng câu trả lời nghe có vẻ buồn cười này lại khiến Thường Minh được mở rộng tầm mắt, nhưng cô đáp rất nghiêm túc, như thể là chuyện có thật vậy, đồng thời cũng làm dịu lại không khí căng thẳng ban nãy.
Thái Đường Yến lại nói thêm: "Em nói thật đấy, người thân nhất của em ai cũng đánh, anh em đánh, mẹ anh cũng đánh."
"Được rồi." Thường Minh gật đầu, "Nhưng sau này khi em phát hiện ra có rất nhiều người không đánh em lại còn thích em, vậy em cũng đi theo họ sao?"
Cô lẩm bẩm: "... Đâu có gặp ai khác."
Thường Minh xem nhẹ lời phản bác của cô, tiếp tục nói: "Vậy anh nói cho em biết, nếu anh chọn em thì có nghĩa trong lòng này xem chúng ta đều bình đẳng, em đủ để xứng đôi với anh."
Lời tỏ tình bất ngờ thẳng thắn lại chân tình, Thái Đường Yến sững sờ mở to mắt, ngẩn người nhìn anh, muốn anh lặp lại để xác nhận không phải mình nghe nhầm.
"Em nói anh không đánh em, đó là vì em muốn bình đẳng, muốn được tôn trọng, mà những thứ này anh có thể trao cho em."
Bị người ta nói trúng tim đen phân tích tâm sự là một chuyện vô cùng xấu hổ, tựa như có đánh rắm cũng đủ đoán được trên bữa ăn đã ăn món gì. Tai Thái Đường Yến ù lên, như cách một lớp ngăn thế giới lại, chỉ thấy Thường Minh há miệng rồi lại đóng, âm thanh trở nên mơ hồ.
Đột nhiên cô nhón chân lên, trong phút chốcc, bên tai trở nên yên tĩnh thực sự.
"Ừm, bình đẳng..." Cô vẫn nhỏ giọng như tiếng côn trùng vậy.
Thường Minh hiểu ý liếm môi, đúng là không giống mùi vị của mình, tựa như trúng phải cổ trùng, nhất thời quên mất nội dung giáo huấn ban nãy.
Thái Đường Yến nhanh chân chạy ra xa bốn năm mét, khoảng cách như thế và ánh sáng có thể che giấu được sự xấu hổ và hốt hoáng ở cô.
"Lại đây ——" Thường Minh gọi, môi cong lên.
Anh đi bước nào thì cô lại thụt lùi bước ấy, đề phòng anh.
"Quay lại, không nghe thấy sao ——" Anh cười nói, "Không quay lại là đánh em thật đấy."
Cô lắc đầu, hai tay đan chéo ra sau lưng.
Thường Minh giả vờ như định chạy, Thái Đường Yến lại quay đầu chạy đi mấy mét nữa. Thường Minh đi đến ghế đá dưới tàng cây thì ngồi xuống không cử động thêm nữa.
Lương tâm người kia trỗi dậy, đi về lại mấy mét, "Anh sao thế?"
Thường Minh khoát tay.
Không bao lâu sau, quả nhiên tiếng bịch bịch vang lên ở bên tai.
"Thường tiên sinh, anh sao thế?"
Thường Minh chống đầu gối ngẩng mặt lên nhìn cô, "Miệng đau."
Lại là tiếng nhỏ như muỗi, "Đâu có cắn anh đâu..."
Nhân lúc cô đang cúi đầu, Thường Minh đứng lên quấn lấy eo cô, giam cầm cô lại. Thái Đường Yến ngã gục giãy giụa, nhưng dù sao đối phương cũng là đàn ông trưởng thành, lúc này lại còn đứng vững, hơn nữa trong lòng cũng không định chống cự...
Thường Minh lại thổi gió bên tai cô, "Vậy anh cầu xin em cắn nhé?"
Chóp mũi anh chạm vào mặt cô, bờ môi mỏng gần ngay trong gang tấc, chỉ cần hơi nghiêng đầu là có thể hôn cô. Nhưng anh cũng không nhúc nhích nữa, con ngươi đen láy thâm thúy, cứ thế in dấu trong mắt cô.
Chợt anh giật dây, phát ra giọng mũi đầy cám dỗ, hơi thở phả vào nhân trung làm cô ngứa ngáy.
Khiêu chiến một người đàn ông lớn hơn tám chín tuổi, đúng là cô đã không biết tự lượng sức mình rồi. Cô đành nhắm hai mắt đầy cam chịu, ngẩng đầu chạm lên.
Thường Minh vỗ vào mông cô, nhân lúc cô thở lấy hơi mà chiếm đất bao vây.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...