Vừa đi vào tháp Hắc ám, tất cả đều có cảm giác thực khó chịu, không thể ngay lập tức thích nghi được với màn đêm đen kịt đến nỗi giơ tay nhìn không thấy ngón, mọi người theo bản năng nhắm mắt lại. Một giây tiếp theo, đám người Tri Hỏa cảm thấy thân thể hẫng một nhịp, cả người dường như đang rớt xuống.
Chết tiệt! Mọi người thầm mắng trong lòng.
Tuy rằng đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng ai ngờ vừa vào đến nơi lại gặp phải bẫy rập, cố gắng vươn tay muốn bám víu thứ gì đó, chỉ tiếc ngoại trừ chính bản thân đang rơi rớt cùng đất đá vụn ra, cái gì cũng không có.
“Đau!” Chỉ trong chốc lát, thân thể Tri Hỏa liền tiếp xúc với sàn nhà cứng như đá, đau đến mức cậu phải kêu lên.
Xoa xoa cái mông cùng thắt lưng đau nhức, Tri Hỏa định thần lại mới nhận ra khung cảnh khác lạ xung quanh. Rõ ràng cậu bị rớt xuống đây cùng đồng đội, vì sao xung quanh lại không một tiếng người?
“Hải? Hàn Ly? Nguyệt Lượng? Mọi người có đây không?” Chưa từ bỏ hy vọng gọi vài lần, nhưng đáp lại chỉ có tiếng của bản thân bị dội về.
Đứng lên, Tri Hỏa ngẩng đầu nhìn, phát hiện nơi này không phải là chỗ lúc nãy tiến vào. Trên đỉnh đầu lại có vài cái động nho nhỏ, một tia sáng mỏng manh từ nơi nào đó le lói chiếu vào.
Không gian dịch chuyển sao? Tri Hỏa không thể lý giải nổi.
Tháp Hắc ám chính là tạo bởi những chiều không gian liên tục thay đổi. Tuy rằng Bắc Hoàng Minh từ cánh cửa sa mạc tiến vào tháp Hắc ám, nhưng trên thực tế cánh cửa hắn với Tri Hỏa đi vào đều cùng là một, không gian chỉ đơn giản thay đổi, cho nên bọn họ đều không nhìn thấy đối phương mà thôi.
Lúc này, tình trạng của phía Bắc Hoàng Minh cũng như Tri Hỏa, bảy người Minh Giáo đều bị tách khỏi nhau.
Men theo tia sáng rọi vào từ một cửa động, Tri Hỏa chậm rãi đi về phía trước, hy vọng có thể tìm được dấu vết của đồng đội, cùng với đó phải đề phòng cảnh giác cao độ, ngăn ngừa những nguy hiểm có thể xảy ra.
Không gian yên ắng chỉ có tiếng thở cùng tiếng bước chân của chính mình, Tri Hỏa bất tri bất giác cảm thấy có chút sợ hãi, đối mặt với nguy hiểm đang rình rập không biết rõ, người dũng cảm thế nào cũng sẽ cảm thấy khiếp đảm, huống chi bọn họ kể từ lúc lên đảo tới giờ vẫn luôn bị người khác đùa bỡn trong lòng bàn tay, hiện tại còn chưa biết được đối phương rốt cuộc là ai.
“Đóa Miêu Miêu?” Tri Hỏa cắn cắn môi, rốt cục không thể chịu được tình cảnh cô độc một mình, bèn gọi Đóa Miêu Miêu ra. Nhưng kỳ quái chính là, mặc kệ Tri Hỏa gọi bao nhiêu lần, bóng dáng Đóa Miêu Miêu vẫn không hề xuất hiện.
Thật tức chết mà, chờ đến lúc Cổ Lam với Cung Thịnh Lạc làm lành, nhất định phải chỉnh tên Cung Thịnh Lạc này một trận, dám nghĩ ra cái nhiệm vụ ác độc như thế này căn bản chính là đùa giỡn tâm lý, làm người khác rơi vào sợ hãi không lối thoát. Chờ tới lúc xong việc xem anh ta định lo liệu thế nào. Lẩm bẩm trong lòng một hồi, Tri Hỏa cố gắng thả lỏng đầu óc một chút.
Đột nhiên, từ xa truyền đến tiếng bước chân. Tri Hỏa dừng lại, lặng lẽ nhìn bóng người đi ra từ trong bóng đêm, tay nắm chặt ‘Hồng’ sẵn sàng ở trạng thái đề phòng.
Sau khi thấy rõ người tới là ai, Tri Hỏa lập tức thả lỏng người, mỉm cười chạy về phía người kia.
“Minh!”
.
“Tri Hỏa?” Trông thấy người nhào về phía mình, Bắc Hoàng Minh hơi sửng sốt, theo bản năng giang tay ôm lấy cậu.
“Thật tốt quá, rốt cục gặp được cậu rồi, Minh!” Tri Hỏa mừng rỡ ôm chặt hắn.
“Không sao, không sao rồi.” Vỗ vỗ vai Tri Hỏa, Bắc Hoàng Minh an ủi, trong mắt đầy vẻ đau lòng.
“Minh ~ ” Ngẩng đầu, Tri Hỏa xúc động áp sát vào người yêu, khẽ mím môi, cậu đột nhiên nhón chân hôn môi Bắc Hoàng Minh.
Kinh ngạc nhìn Tri Hỏa,trong đầu Bắc Hoàng Minh đột nhiên vang lên lời Tuyết Vân Phi: “Có đôi khi những thứ nhìn thấy tận mắt cũng không phải thật.”
Ngay lúc một tia lửa lóe lên, Bắc Hoàng Minh vừa kịp đẩy Tri Hỏa ra, quần áo đã bị một vệt cắt dài chém ngang.
“Ngươi là ai?” Nheo đôi mắt lam bạc, giọng Bắc Hoàng Minh tràn đầy lửa giận.
“Hừ, không ngờ phản xạ của ngươi nhanh tới vậy.” ‘Tri Hỏa’ thất thủ nhún vai, trên mặt chậm rãi nở nụ cười quỷ dị, “Nhưng mà người yêu bé nhỏ của ngươi hình như không thông minh được như vậy nha?”
Lý trí của Bắc Hoàng Minh nhất thời bị chặt đứt, ngẩng đầu nhìn kẻ có gương mặt giống hệt Tri Hỏa kia, hắn nở nụ cười nhạt lạnh như băng.
Trong khoảnh khắc đó, ‘Tri Hỏa’ đột nhiên hối hận vì đã khiêu khích Bắc Hoàng Minh, nhưng đáng tiếc giác ngộ bây giờ đã quá muộn.
.
Lùi về sau hai bước, Tri Hỏa không dám tin nhìn Bắc Hoàng Minh lạnh lùng rút đao ra, không thể chấp nhận nổi sự thật người vừa đâm về phía mình chính là người mình yêu thương nhất.
“Minh?” Run rẩy gọi tên người yêu, Tri Hỏa cắn chặt môi, trong mắt tràn đầy đau khổ.
Nâng mắt nhìn Tri Hỏa, ‘Bắc Hoàng Minh’ cười châm biếm, giây tiếp theo hắn đã lao lên tấn công Tri Hỏa.
“Minh! Rốt cuộc là vì cái gì!” Tri Hỏa không ngừng né tránh công kích của ‘Bắc Hoàng Minh’, vô cùng đau đớn kêu to.
“Xuống địa ngục mà hỏi.” Đứng trước mặt Tri Hỏa đã không còn sức chống cự, ‘Bắc Hoàng Minh’ lạnh lùng trả lời, giơ con dao lên, không chần chừ chém xuống người Tri Hỏa.
“Mi là ai?” Tóc mái rũ xuống che khuất biểu tình của Tri Hỏa, ‘Hồng’ trong tay cậu đã kề sát cổ ‘Bắc Hoàng Minh’.
‘Bắc Hoàng Minh’ sửng sốt trợn trừng mắt không hiểu nổi một kẻ đã bị trong thương sao lại có tốc độ nhanh đến vậy, hắn còn chưa kịp phản ứng cậu đã dịch chuyển ra phía sau, khống chế hắn.
“Ta hỏi lại một lần nữa, mi là ai!” Con ngươi đen thẫm lộ ra sát khí. Tri Hỏa hận nhất khi bị người khác lừa gạt, huống chi đối phương còn lợi dụng tình cảm của chính mình đối với Bắc Hoàng Minh, tội này không thể tha thứ.
“Ta là ai cũng không đáng nói, quan trọng là… các người nên nhanh chóng gặp hoàng đế Hắc ám đi.” Nở nụ cười, ‘Bắc Hoàng Minh’ trong nháy mắt biến thành một màn sương đen biến mất.
Chết tiệt! Oán giận thu hồi ‘Hồng’, Tri Hỏa lần này thật sự bùng phát rồi. Đối với cậu trò chơi vốn phải là đơn thuần, nhưng hiện tại nó dám đê tiện lợi dụng tình cảm của người khác, này không thể tha thứ được.
Cung Thịnh Lạc! Tôi nhất định sẽ phá được nhiệm vụ này, sau đó tôi sẽ bắt anh phải đưa ra một lời giải thích! Híp mắt lại, Tri Hỏa nhanh chóng lao về phía trước.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...