Phương pháp vào thôn Tân Thủ cư nhiên lại giống như trước ngã xuống từ giữa không trung, nhưng mà lần này Tri Hỏa đã có kinh nghiệm, xoay người từ trên cao nhẹ nhàng tiếp đất, thấy đám bạn xung quanh rơi xuống bộ dạng chật vật, nhịn không được cười đầy vẻ đắc ý.
“Kéo tôi dậy đi.” Giọng Cổ Lam đột nhiên vang bên cạnh Tri Hỏa, cúi đầu, Tri Hỏa liền cười toe toét, vươn tay đưa cho Cổ Lam.
Mượn lực kéo của Tri Hỏa đứng lên, Cổ Lam biết Tri Hỏa cười cái gì nên cũng nở nụ cười.
“Thật là hoài niệm, đúng không?”
“Đúng vậy.” Có chút lưu luyến nhìn thảm cỏ trước cổng thôn, ý cười trên mặt Tri Hỏa càng sâu.
Lúc trước, cậu chính là ở nơi này gặp được người bạn đầu tiên trong game – Cổ Lam, sau đó lại gặp được Minh, hết thảy giống như thể chuyện mới xảy ra ngày hôm qua vậy.
Lấy lại tinh thần, Tri Hỏa quay đầu nhìn lại, trông thấy mọi người còn ngồi dưới đất trong mắt cũng tràn đầy tưởng niệm, xem ra tất cả đều đang nhớ lại thời còn mới vào trò chơi.
“Này, mấy người bên kia hình như đều là người chơi đẳng cấp cao nha.”
“Đúng rồi thì phải, nhưng mà người chơi cấp cao vì sao lại có mặt ở thôn Tân Thủ chứ?”
“Không biết, thế nhưng nhìn mấy người này rất quen đó.”
“Đúng vậy đúng vậy, hình như đã thấy qua ở đâu rồi.”
Thấy người khác chú ý đến mình, cả đám Minh Giáo liền đứng lên, ngay trước khi mọi người kịp vây lại lập tức vọt vào thôn Tân Thủ.
“A! Những người đó hình như là thành viên Minh Giáo!” Từ xa xa, bọn họ nghe thấy có người chơi đằng sau hét lớn, nhất thời chạy hụt một hơi.
Mạng chính phủ chết tiệt! Mọi người thầm nguyền rủa trong lòng.
Bởi vì bọn họ là bang đầu tiên lập nên thành thị của người chơi trong game, cho nên công thành chiến lúc trước đều được ghi chép lại và phát tán lên mạng, vì vậy chỉ cần lướt qua web chính phủ là ai cũng có thể biết được diện mạo của bọn họ. Hơn nữa Ám Vô Dạ căn cứ vào diện mạo ngoài đời mà thiết lập nên đều là độc nhất vô nhị, thế nào cũng không thể xuất hiện người chơi có dáng vẻ giống nhau được.
.
Vọt vào thôn Tân Thủ, mấy người đều cực kỳ ăn ý mà chạy về phía tòa nhà mái lam chính là nơi hướng dẫn chức nghiệp.
Tới lúc đột ngột xông vào, lại thấy NPC cùng người chơi mới trong phòng đều nhất loạt quay lại nhìn, cả bọn xấu hổ cười cười, đang lúc không biết nên tìm ai để hỏi, đột nhiên từ trong phòng một bà lão đứng tuổi đi ra.
“Xin mời theo ta.” Liếc nhìn mấy người, NPC nói.
Quay sang nhìn nhau, mấy người ngoan ngoãn đi theo sau.
“Các người là đến tìm kiếm chức nghiệp ẩn đúng không.” NPC cũng không vòng vo, vừa mở miệng liền tiến vào chủ đề chính.
Gật gật đầu, mọi người chờ bà tiếp tục nói.
“Chức nghiệp ẩn giấu tổng cộng có bảy. Ma pháp sư có thể chuyển thành Thần chú sư, Kiếm sĩ có thể chuyển Kỵ sĩ, Cung thủ nâng cấp lên Thợ săn, Tế tự lên Đại tế tự, Nhạc công chuyển cấp thành Học giả, mà Đạo tặc tùy vào nam nữ có thể tiến hóa thành Thích khách hoặc Ninja.”
Biểu tình kinh ngạc hiện lên trên mặt từng người, ánh mắt nghi hoặc liếc sang nhìn Cổ Lam, mọi người đều bất giác nghi hoặc có phải lần này Cung Thịnh Lạc đã động tay động chân gì đó không.
Cắn môi, trong lòng Cổ Lam thực sự cao hứng. Nếu đúng là Cung Thịnh Lạc đã tác động, vậy tức là anh cũng hy vọng cậu có thể giải quyết được nhiệm vụ lần này, anh muốn quay lại ở bên cậu!
“Cho hỏi làm sao để chuyển chức được?” Bắc Hoàng Minh thay mặt mọi người lên tiếng.
“Đến thành thị trung ương, ở tòa nhà tổng công hội sẽ có một bài kiểm tra, hoàn thành được thử thách là có thể chuyển chức.” Bà lão nói.
“Cám ơn.” Nắm được thông tin cần biết, mấy người không chần chờ một giây chuẩn bị ra khỏi thôn Tân Thủ.
“Ha ha, các người định đi đâu đấy?” Ngay trước lúc bọn họ bước khỏi cửa, NPC nọ gọi lại.
“Đương nhiên là đi thành thị trung ương.” Tri Hỏa đáp lời, không hiểu sao bà lại hỏi như vậy.
“Đi thế nào?” Bà lão thảnh thơi nhấp một ngụm trà, cười hỏi.
Ngẩn người, cả đám đột nhiên hoảng hốt nhận ra rằng bọn họ căn bản không hề biết làm sao để ra khỏi thôn Tân Thủ. Lúc trước rời đi nơi này đều là được truyền tống thẳng một lần từ trong thôn.
“Ai, người trẻ tuổi nên lúc nào cũng hấp tấp.” Bà lão đứng dậy, kéo tấm vải phủ trên tưởng ra, một căn phòng khác liền hiện ra trước mặt mọi người. Thắc mắc đi theo bà vào trong phòng, bọn họ mới phát hiện trên mặt sàn của căn phòng vẽ một trận đồ truyền tống vô cùng lớn.
“Nào nào, đều đứng cả vào đi.”
Ngoan ngoãn làm theo lời đứng vào trong đó, bà lão ở bên ngoài rì rầm vài câu, mấy người chợt cảm thấy trước mắt tối sầm, không biết đã bị đưa đến nơi nào.
Tới khi bên trong không còn người nào nữa, bóng dáng một chàng trai mới chậm rãi hiện ra, NPC bà lão cung kính cúi mình chào người nọ rồi ra khỏi phòng.
Nhất định phải cố lên đấy, Tiểu Lam. Trong mắt chàng trai mang đầy vẻ phức tạp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...