“Còn nhớ lần đầu tiên cậu biết tới Ám Vô Dạ là khi Lý Dật cầm tờ áp phích trò chơi đưa cho cậu chứ?”
“Nhớ rõ, rồi sao?” Hàn Phi Tường không hiểu việc này có liên quan gì đến chuyện của bọn họ.
“Lúc ấy tôi có để ý các cậu nói chuyện, nghe nói cậu là vì chơi game mà không thi tốt bằng tôi, trong lòng đương nhiên không phục. Cho nên tôi quyết định cũng thử chơi game, để xem vào trong đó ai hơn ai.” Nhớ tới mình lúc trước tính tình trẻ con hiếu thắng, An Chấn Vũ giờ hồi tưởng lại cũng thấy rất buồn cười.
Cười híp cả mắt, Hàn Phi Tường đắc ý nhìn An Chấn Vũ, trong mắt rõ ràng có ý nói ‘hóa ra cậu đã sớm để ý đến tôi rồi’.
“Thôi nào, biết cậu đắc ý rồi. Nhưng không phải cậu luôn coi tôi là đối thủ cạnh tranh sao, người khác cậu còn chẳng thèm liếc mắt một cái.” An Chấn Vũ cũng nhịn không được kiêu ngạo.
Đưa mắt nhìn nhau, hai người đồng thời phá lên cười.
Hóa ra từ lâu thật lâu trước kia, trong mắt trừ người kia ra chẳng còn ai khác nữa, thế nhưng lại dùng cách thức chẳng bình thường để thể hiện rằng mình để ý đến người ta, khắp nơi khắp chốn tìm cách đối đầu gây sự. Chẳng qua đến khi người ấy để ý tới mình, liền nhịn không được cảm thấy thực thỏa mãn, thật là… Ngây thơ quá mức mà.
“Nào, cậu có định để tôi tiếp tục nói không đấy?” An Chấn Vũ cố gắng quay lại đề tài.
“Cậu nói đi.” Hàn Phi Tường vô tội chớp chớp mắt, tỏ vẻ lỗi tuyệt đối không phải do cậu.
“Cái người này, trước kia sao không nhận ra cậu xấu xa như vậy nhỉ.” An Chấn Vũ bất đắc dĩ cười, làm Hàn Phi Tường cũng cười hì hì ôm lấy cổ hắn, tựa đầu vào ngực hắn.
Ôm chặt Hàn Phi Tường, An Chấn Vũ lúc này mới tiếp tục nói, “Còn nhớ cái ngày tôi chạm mặt cậu trong game không? Lúc ấy cảm thấy cậu thật kém cỏi, nghĩ một hồi hóa ra tự mình đến chơi trò chơi quả thật lãng phí thời gian. Sau đó cậu nói muốn kết bạn, tôi thuận miệng đáp ứng thôi. Lúc ấy chỉ là muốn có thêm hứng thú chơi game một chút.”
“Ý tưởng hay ho quá ha.” Hàn Phi Tường bất mãn chỉ trích.
“Nếu đổi lại là cậu, chắc chắn cậu cũng sẽ làm vậy.” Liếc mắt nhìn Hàn Phi Tường, An Chấn Vũ cười lạnh.
Bĩu môi, Hàn Phi Tường không nói nữa, ý bảo hắn tiếp tục.
“Rồi sau đó ai mà biết thời gian trôi qua, tôi lại dần dần yêu cậu? Đến lúc nhận ra ánh mắt đã không thể rời khỏi cậu, tâm lý muốn đùa cợt ngày trước bắt đầu biến mất cũng là lúc tôi không thể quay đầu lại nữa. Vì thế tôi thành ra vừa lo lắng đến ngày cậu phát hiện ra sự thật sẽ nổi giận như thế nào, vừa không biết làm sao để buông tay. Quãng thời gian ấy thật sự rất chật vật, tin tưởng tôi, tình cảm tôi đối với cậu cho tới giờ đều không hề giả dối.”
“Tôi tin cậu.” Quỳ trước người An Chấn Vũ, Hàn Phi Tường nâng mặt hắn lên, mỉm cười, có chút thẹn thùng lại kiên định hôn phớt xuống môi hắn.
Thoáng kinh ngạc, An Chấn Vũ vươn tay kéo sát gáy Hàn Phi Tường, làm sâu sắc thêm nụ hôn này.
Cuối cùng đã không phải bận tâm gì nữa, được ôm cậu mà hôn đến chân thực thế này.
Mãi đến lúc thấy Hàn Phi Tường có chút khó thở, An Chấn Vũ mới lưu luyến chấm dứt nụ hôn, cuối cùng còn khẽ chạm môi Hàn Phi Tường một cái.
“Tường, tôi cảm thấy hạnh phúc hiện tại quá mức chân thực.” Vùi đầu vào cổ Hàn Phi Tường, giọng An Chấn Vũ có chút bất an.
“Thật có lỗi, là tôi cố chấp, không thể chấp nhận người mình căm ghét lại là người mình yêu nhất.”
“Tôi biết cậu cố chấp, nhưng không ngờ cậu lại cố chấp đến vậy, thiếu chút nữa tôi đã nghĩ mình thật sự để mất cậu vĩnh viễn rồi.”
Nghe đến từ ‘mất’, Hàn Phi Tường tách khỏi An Chấn Vũ một chút, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Về sau, không bao giờ… cho phép cậu làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa, không được phép để mất mạng trong game nữa.”
“Nếu cậu không làm loạn, tôi sẽ không đi tìm chết.” Lập trường của An Chấn Vũ cũng vô cùng kiên định rạch ròi.
“Tôi đáp ứng cậu, cậu cũng phải hứa với tôi nhất định sẽ sống sót. Hai chúng ta phải sống cho tốt, cùng nhau chơi trò chơi thật vui vẻ được không?”
“Cậu nói sao thì sẽ là vậy.” An Chấn Vũ coi như đáp ứng yêu cầu của Hàn Phi Tường.
“Chừng nào cậu về nước?” Chuyện nghiêm túc đã nói xong, Hàn Phi Tường nghĩ tới việc khác.
“Tôi đang định ở lại mấy ngày rồi về.”
“Thật tốt quá, chúng ta cùng mau về đi, tôi đã hứa với mọi người sẽ mang cậu trở về Minh Giáo.”
“Nhất định sẽ để cậu hoàn thành nhiệm vụ, yên tâm đi.”
“Hừ, biết phối hợp là tốt.”
Nhìn biểu cảm đắc ý của Hàn Phi Tường, An Chấn Vũ có chút hoài nghi có phải mình đã nuông chiều cậu quá rồi hay không…, nhưng lập tức lại lắc lắc đầu. Quên đi, nếu không thể ngừng cưng chiều cậu ấy, vậy thì cứ chiều cậu ấy thêm gấp bội. Chỉ cần cậu vui vẻ là tốt rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...